Hai người không hiểu tình hình nơi này chỉ có thể ngoan ngoãn giả trang thành người dân bình thường.
Từ ngoài thành đi vào đều phải lục soát người, thủ thành đại ca đã làm việc nhiều năm ở cương vị này, đoạn thời gian Bạch Quân Quân và hồ ly tiêu diệt thổ phỉ kia, hắn thường xuyên nhìn hai người ra vào, cho nên nằm mơ cũng sẽ không quên mặt của bọn họ, lại thêm trên tay bọn họ có lệnh bài của Huyện thái gia không giả được, đầu tiên hắn nhẹ nhõm khi nhận ra.
Lúc này hắn đang giả bộ soát người cho mấy người, cố gắng hết sức cung cấp cho bọn họ càng nhiều thông tin càng tốt: "Cẩn quân được phái tới chính là thân tín bên cạnh Cửu hoàng tử, Huyện thái gia sớm đã bị giá không, bọn họ vẫn luôn đang tìm kiếm người lúc trước giúp tiêu diệt thổ phỉ, các ngươi tuyệt đối đừng để bại lộ thân phận."
"Mấy người lão Khâu thúc thì sao?"
"Bọn họ… ở trong lao."
"Có ý gì?" Lông mày Bạch Quân Quân hơi nhíu lại.
"Nói ra rất dài dòng, nói ngắn gọn thì chính là bị cài lên đầu cái danh tiêu diệt thổ phỉ, đám Hắc Tri Chu lúc trước đầu hàng cũng đều bị giam vào trong lao rồi."
Bên này bọn họ nói chuyện quá lâu, đến mức đám chó săn Cẩn quân cũng liên tục nhìn sang bên này.
Thủ vệ không dám kéo dài, vội vàng cho bọn họ đi.
Bốn người vội vàng đi vào từ cổng thành, chỉ thấy nơi này vẫn có dáng vẻ như ban đầu, nhưng lại giống như có chỗ nào đó không giống.
Điểm khác biệt lớn nhất đại khái ở ngay trên mặt dân chúng, lúc này trên mặt bọn họ thiếu đi vài phần tùy tính nhiều hơn một tia u sầu.
Loại vẻ mặt này dân chúng ở rất nhiều địa phương đều phổ biến, ví dụ như ở Tam Xá Khẩu gần huyện An, bởi vì huyện lệnh không làm dẫn đến dân chúng đều là vẻ mặt buồn thiu, không nghĩ tới mới rời khỏi một đoạn thời gian dân chúng huyện Đại cũng thay đổi thành dáng vẻ này.
Bốn người đi trên đường cái, Vũ Văn Loan Phi có chút lo lắng hỏi: "Chúng ta phải ở đâu?"
Vừa rồi bọn họ đối thoại với thủ vệ, hắn cũng nghe thấy toàn bộ, bằng hữu của bọn họ bị giam vào đại lao, vậy thì mang ý nghĩa không thể trực tiếp đi tìm bằng hữu, hơn nữa nơi này còn có Cẩn quân, mặc dù nơi này có khoảng cách nhất định với Bích Lạc, nhưng ai biết có thể cũng có hoàng bảng tìm kiếm mình hay không.
Ngộ nhỡ bởi vì bản thân mà liên lụy đến Quân Quân và Lý Văn Li thì phải làm sao bây giờ.
Lý Văn Li chú ý đến Vũ Văn Loan Phi lo lắng cười an ủi: “Đừng lo lắng, có thể dẫn ngài đi thì không sợ ngài sẽ liên lụy chúng ta. Hơn nữa mức độ thay đổi của ngài như này, có thể tìm được ngài thật sự có chút khó."
Hiện tại Vũ Văn Loan Phi và trước khi mất thật đúng là kém quá xa, hắn dám cam đoan, dù là Vũ Văn Loan Phi đến trước mặt Cẩn quân, những người đó cũng không nhận ra được.
Ngay lúc Lý Văn Li an ủi Vũ Văn Loan Phi, Bạch Quân Quân cũng mở miệng nói.
"Chúng ta đến quán rượu Đông Thăng."
Mặc dù Diêm chưởng quỹ và Vũ Văn Tuyển có hợp tác, thế nhưng Bạch Quân Quân vẫn nguyện ý đánh cược một lần.
Diêm chưởng quỹ sẽ không bán đứng bọn họ.
Dù sao, ai mới là người một nhà, Diêm chưởng quỹ hẳn là tự hiểu rõ.
Hơn nữa bọn họ là người ngoài mặc dù có thủ thành đại ca yểm hộ, nhưng Cẩn quân chắc chắn sẽ biết. Ở Bích Lạc tất cả các tiểu thương đều phải đến quán rượu Đông Thăng dừng chân, chắc hẳn nơi này cũng thế.
Bọn họ cũng chỉ có một lựa chọn này, không có cái khác.
Cho nên Bạch Quân Quân một chút cũng không do dự, đi thẳng đến quán rượu Đông Thăng.
Bốn người bọn họ vừa tới, tiểu nhị đã vui vẻ ra đón: "Hoan nghênh khách quý..."
Đang nói thì thấy rõ mặt Lý Văn Li và Bạch Quân Quân, thế là tiểu nhị sửng sốt.
Diêm chưởng quỹ nghe nửa ngày cũng không thấy tiểu nhị nói ra câu hoan nghênh tiếp theo không khỏi nhíu mày, tiểu nhị này đã làm ở đây lâu như vậy, làm sao từ cũng không nhớ được chứ.
Nàng ta đang định quát lớn hai câu, nhất thời thấy được khuôn mặt quen thuộc ở cửa.
Nhìn thấy hai người này xuất hiện, đầu tiên Diêm chưởng quỹ sững sờ, tiếp theo lại nhìn thấy một cặp vợ chồng sau lưng bọn họ.