Mắt Diêm chưởng quỹ thiếu chút rơi ra khỏi hốc mắt, trong miệng nàng ta hạt dưa cũng phun ra phì phì, sự ưu nhã ban đầu không còn thấy đâu.
Bạch Quân Quân cười cong môi: "Xem ra nghiệp vụ của ngươi cũng không phải rất khéo léo."
Nghe thấy nàng mắng, mọi người đang ăn ở khách đường đều không nhịn cười được.
"Diêm chưởng quỹ cũng có lúc nói lắp thật là hiếm có."
Diêm chưởng quỹ vội vàng xua tay gương mặt ngại ngùng: "Ta không cẩn thận bị sặc hạt dưa. Thật ngại quá, mấy vị khách nhân hoan nghênh đến tiểu điếm của chúng ta, không biết là dừng chân hay là ở trọ nhỉ?"
Rõ ràng, Diêm chưởng quỹ cũng kịp phản ứng, lại dùng kỹ năng diễn xuất tuyệt trác giả bộ không biết.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li am hiểu sâu đạo song phương diễn kịch này phải nói là trôi chảy.
Người làm ở tiểu điếm đều là người có mắt nhìn, thấy chưởng quỹ nhà mình giả vờ không biết, bọn họ cũng sẽ không nói đùa thêm.
Cứ như vậy Bạch Quân Quân Lý Văn Li yêu cầu hai gian khách phòng, bọn họ giả vờ làm hai cặp phu thê mỗi cặp ở một gian.
Bốn người trở về phòng vẫn không quên yêu cầu tiểu nhị đưa bữa ăn đến gian phòng.
Tiểu nhị dĩ nhiên không nhiều lời đồng ý.
Thế là lúc ăn cơm, là Diêm chưởng quỹ tự mình đưa bữa ăn đến.
Chờ đồ ăn lên đủ toàn bộ, Diêm chưởng quỹ cũng không đi, trực tiếp ngồi xuống một bên vẻ mặt lo lắng nhìn sang bọn họ: "Sao lúc này các ngươi lại tới đây?"
Nhưng vừa hỏi xong, nàng ta lại khẽ vỗ trán nói: "Ta thật sự là hồ đồ rồi, các ngươi có thể đi cùng nhau, chắc chắn là đặc biệt đi cứu người."
Nói xong nhìn về phía Vũ Văn Loan Phi.
Diêm chưởng quỹ và Vũ Văn Kỳ không giống nhau, tuổi của nàng ta còn lớn hơn so với Vũ Văn Loan Phi một chút, hàng năm phụ vương đến Hoàng Đô thăm mẫu thân, nàng ta đều đi theo, dĩ nhiên đã từng gặp Vũ Văn Loan Phi rồi.
Cho dù khí chất của Vũ Văn Loan Phi đã thay đổi, nhưng nàng ta liếc một cái đã nhận ra được.
Vũ Văn Loan Phi không nghĩ tới quận chúa tỷ tỷ sẽ nhận ra mình, hắn không dám không nhận, chỉ khéo léo chắp tay hành lễ: "Đường tỷ."
Trên lý thuyết nói, thân phận của Diêm chưởng quỹ thấp hơn so với Vũ Văn Loan Phi, không xứng với câu “Đường tỷ” này của Vũ Văn Loan Phi, nhưng Vũ Văn Loan Phi đã coi mình thành người bình thường, cho nên xưng hô với Diêm chưởng quỹ cũng dùng xưng hô như dân chúng.
Trong lòng Diêm chưởng quỹ xoay chuyển trăm ngàn lần, nàng ta cũng không nắm chắc Vũ Văn Loan Phi muốn thoái ẩn hay là trung thành với thân phận hiện tại, nhưng những điều này đều không phải là chuyện trước mắt nên lo lắng, nàng ta chỉ chân thành nhìn bốn người: "Khoảng chừng một tháng trước Vũ Văn Tuyển đã phái Cẩn quân tới đóng giữ, hơn nữa bọn họ nói là đến để phòng thủ, trên thực tế là âm thầm điều tra rốt cuộc thổ phỉ Hắc Tri Chu là bị người nào tiêu diệt, thậm chí bọn họ còn phái người đến mộ huyệt đã sụp đổ của bá chủ Chung Sơn, đương nhiên những chuyện này cũng không phải trọng điểm.
Bây giờ bọn họ điều tra ra kết quả nói Hắc Tri Chu là trừ khử lẫn nhau vì để tẩy trắng bản thân, những người tham gia diệt thổ phỉ lúc trước thậm chí những người đầu hàng đều có vấn đề, cứ như vậy cả nhà Lão Khâu thúc thậm chí người đã đầu hàng đều bị giam rồi.
Huyện thái gia vì để bảo vệ Tiểu Sơn mà dùng chính mũ Ô Sa của mình để hỗ trợ.
Hiện tại ông ta và Tiểu Sơn cũng bị giam lỏng ở phủ của Huyện thái gia.
Bây giờ huyện Đại đã bị mất quyền lực, hoàn toàn thuộc quản lý của tả đô thống Trần Tư của Cẩn quân."
Diêm chưởng quỹ kể lại những sự thay đổi của huyện Đại trong khoảng thời gian này, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nghiêm túc nghe.
"Tình hình nơi này đại khái chính là như vậy, nhưng các ngươi cũng không cần quá lo lắng, trước mắt bọn họ đều không có gì đáng lo về mạng sống, ta cũng đang định qua một thời gian ngắn nữa sẽ đi năn nỉ Vũ Văn Tuyển một chút."
Mặc dù trong lòng Diêm chưởng quỹ sốt ruột, nhưng cũng biết lúc này không nên trực tiếp nhảy ra, nếu không sẽ chỉ bại lộ chính mình.
Chờ nói xong nàng ta mới thận trọng nhìn hai người: "Lần này các ngươi trở về, không phải là nghe được phong thanh gì đó chứ?"