Hai người đều rất quen thuộc với chuyện đồng sàng cộng chẩm[1] này.
[1] Đồng sàng cộng chẩm: Ngủ chung một giường
Hai người để nguyên y phục đi ngủ, Lý Văn Li còn nhịn không được cảm khái: “Đợi chuyện lần này kết thúc rồi, chúng ta tổ chức hôn lễ đi, một khi mọi chuyện được giải quyết xong thì cũng hợp lí thôi, đúng không?”
“Được.” Bạch Quân Quân trả lời gọn gàng dứt khoát.
“?” Lúc này đổi lại là Hồ Ly sợ đến mức nhảy dựng, hắn chỉ trêu chọc như thường lệ mà thôi, còn tưởng rằng đại tiểu thư cũng sẽ như thường lệ đá bay hắn bằng một cước.
Kết quả, đại tiểu thư nói gì vậy?
“Nàng… nàng nói cái gì?”
“Kết hôn đấy, không phải chàng nói sao?” Bạch Quân Quân nhìn hắn với vẻ kỳ quái: “Chẳng lẽ chỉ tùy tiện nói thôi sao? Vậy quên đi.”
“Đừng đừng đừng.” Lý Văn Li lập tức kéo Bạch Quân Quân vào trong ngực mình: “Ta nghiêm túc mà, ta cảm thấy chúng ta nên kết hôn từ lâu rồi.”
Cái tên Vũ Văn Tuyển kia suốt ngày như hổ rình mồi ở phía sau, lấy đại tiểu thư về sớm một chút cũng vừa hay làm cho tên kia hết hi vọng. Hơn nữa dù sao cũng phải sống một cuộc sống mới, sao không kết hôn với đại tiểu thư rồi sống một cuộc sống mới chân chân chính chính?
Nghĩ đến tương lai, Lý Văn Li cũng cong môi lên, hôn đại tiểu thư: “Ta nhất định sẽ không phụ nàng, làm trâu làm ngựa cho nàng cả đời.”
Bạch Quân Quân nghiêm túc ngước mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Ly, trả lời một cách vô cùng nam tính: “Ta cũng sẽ không phụ chàng.”
Lý Văn Li nghe xong, nhịn không được nở nụ cười, hận không thể quay về nơi vô chủ tổ chức hôn lễ ngay bây giờ.
Hai người đều không kiểu cách lắm, ước định xong xuôi chuyện lớn cả đời, rốt cuộc Hồ Ly cũng có thể đường đường chính chính ăn đậu hũ của bà xã mình, lúc ôm nàng cũng không chột dạ như vậy nữa.
Lúc này đã là cuối thu, thật ra có người dựa vào cũng rất ấm áp, hơn nữa trên người Hồ Ly có một loại từ trường làm cho nàng yên ổn một cách khó hiểu, có thể đây là cảm giác an toàn mà chỉ những người dị năng cấp cao mới có thể cảm ứng được.
Tóm lại thì Bạch Quân Quân không hề bài xích, hơn nữa cũng đã quen với việc Hồ Ly ở bên cạnh từ lâu cho nên chẳng bao lâu sau đã chìm vào mộng đẹp.
Vào đêm, hai người cũng không quấy rầy đến người khác mà mở cửa sổ ra ngoài.
Nói đến Huyện lệnh Bàn Cầu, từ sau khi bị mất quyền lực và giam lỏng, ông ta cũng mang tâm thế bình sứt chẳng cần giữa gìn, ung dung thảnh thơi ở chốn hậu viện.
Lúc này có năm người đang ở hậu viện.
Huyện lệnh Bàn Cầu, nhi tử vô dụng, quản gia tri kỷ, sư gia lắm cách và Tiểu Sơn.
Tuy rằng vì cứu Tiểu Sơn nên Huyện lệnh Bàn Cầu mới có thể bị người ta bắt được nhược điểm rồi giam lỏng nhưng cũng may tất cả mọi người đều hiểu, cũng không oán giận, bọn họ tương thân tương ái sống ở nơi này.
Đương nhiên cũng không phải toàn bộ mọi người đều tương thân tương ái, ít nhất Huyện lệnh Bàn Cầu và nhi tử vô dụng vẫn thường xuyên gà bay chó sủa bởi vì mấy việc lặt vặt.
Có điều mấy người quản gia đều đã quen với hình thức chung sống này nên cũng không cảm thấy có gì to tát cả.
Tiểu Sơn cũng từ lo lắng ban đầu dần dần trở nên thích ứng, đương nhiên lý do nhiều hơn là bởi vì lo lắng cho phụ thân, gia gia và mấy thúc thúc.
Ngày đó nếu không phải Huyện lệnh gia gia bảo vệ nó thì nó cũng sẽ bị xích lại rồi tống vào ngục.
Nhưng mà Tiểu Sơn tình nguyện đồng cam cộng khổ với phụ thân, bây giờ chỉ có nó ở bên ngoài, thật sự là giày vò.
Tiểu Sơn cũng không chỉ một lần tỉnh lại vào lúc nửa đêm, ước nguyện với ánh trăng, hy vọng Quân Quân tỷ tỷ và Hồ Ly ca ca có thể xuất hiện cứu bọn họ.
Nhưng mà trong nháy mắt nửa tháng đã trôi qua, mong mỏi của Tiểu Sơn cũng dần dần nhỏ đi.
Nó cũng bắt đầu trở nên càng thêm trầm mặc, ít lời, buồn bực không vui. Huyện lệnh Bàn Cầu rất lo lắng nhưng mà bây giờ ông ta cũng không có cách nào, có thể bảo vệ Tiểu Sơn đã là rất tốt rồi, bây giờ cũng chỉ có thể khẩn cầu ông trời mở mắt, có thể phù hộ bọn họ vượt qua một kiếp này.
Đêm nay, sau khi cơm nước xong mọi người đang định nghỉ ngơi, đột nhiên mắt hoa lên, tiếp theo lập tức nhìn thấy hai bóng dáng nhảy vọt vào viện của bọn họ.
“!”
Giữa ban ngày ban mặt mà lại có trộm cướp tiến vào phủ đệ của Huyện thái gia.