Vũ Văn Tuyển híp mắt, nỗi oán hận mà hắn dành cho Lý Văn Li lại lớn hơn một chút.
“Chủ tử…” Ảnh vệ đứng ở một góc cũng vô cùng căm phẫn.
“Chủ tử, Thường Hỉ và chư vị huynh đệ ở đây ra đi oan uổng, xin chủ tử ãy lấy lại công bằng cho bọn họ!”
Cẩn Quân xung quanh cũng chắp tay khẩn cầu Vũ Văn Tuyển chủ trì công đạo.
Diêm chưởng quỹ im lặng chứng kiến cảnh này, không hé nửa lời, nàng ta cũng coi như đã thông suốt mọi việc.
Vũ Văn Tuyển siết tay càng chặt hơn, cuối cùng lạnh mặt buông một câu: “Tới Tam Xá Khẩu.”
Diêm chưởng quỹ sửng sốt, chẳng lẽ Vũ Văn Tuyển đã sớm đoán được hành tung của đám người Bạch Quân Quân rồi hay sao?
Diêm chưởng quỹ đang nghĩ ngợi, đột nhiên Vũ Văn Tuyển quay đầu lại nhìn về phía nàng ta:
“Ta phải rời đi thêm một thời gian nữa, phiền Diêm chưởng quỹ tiếp tục giúp ta thu thập tin tức từ các đầu.”
“À, được thôi.” Diêm chưởng quỹ hoàn hồn, gật đầu lia lịa.
…
Ở phía bên kia, bốn chiếc xe ngựa vẫn đang dùng toàn hết sức chạy đua với thời gian, khi Vũ Văn Tuyển đặt chân tới huyện Đại, mọi người đã tới được biên giới nơi vô chủ.
Có điều trước khi ra ngoài, nơi vô chủ đã bị Cẩn Quân bao vây trong ba lớp ngoài ba lớp.
Khi ra ngoài, bọn họ không tiện làm kinh động tới đám Cẩn Quân, nhưng lúc trở về thì khác.
Có kẻ đứng ở cửa nhà gây chuyện, sao bọn họ có thể nhắm mắt làm ngơ? Nếu như bọn họ càng nhân nhượng, thì kẻ địch càng lấn tới.
Vậy nên bọn họ để đoàn xe ngựa đợi ở bên ngoài, đơn thương độc mã mà tiến vào nơi vô chủ.
Hơn ba mươi người vừa thoát khỏi cảnh khốn cùng dựng rạp chuẩn bị nghỉ chân, vừa nghỉ ngơi vừa thẫn thì nhìn bầu trời đầy sao.
“Các ngươi nói xem, hai người bọn họ đơn thương độc mã đi vào như vậy, liệu có chuyện gì xảy ra không.”
“Chắc chắn không có vấn đề gì đâu, cho dù bọn họ có giết tới tận hoàng đô cũng chẳng thành vấn đề.” Huyện lệnh béo đáp chắc như đinh đóng cột.
Ông ta vừa dứt lời, ba mươi mấy trai tráng cũng gần đầu lia lịa, nhất trí đồng ý.
“Cũng chẳng biết bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu?” Con trai huyện lệnh không nhịn được mà hỏi một câu.
Dưới bầu trời này, làm gì có chốn nào không phải đất của thiên tử, cho dù Lý Văn Li và Bạch Quân Quân có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là châu chấu đá xe, bọn họ có thể trốn đi đâu được chứ?
Nghĩ thế nào cũng thấy tương lai thật là u ám.
Lão Khâu Thúc lại lạc quan ra mặt, ông ta vỗ vai con trai huyện lệnh béo: “Không cần lo lắng, Quân Quân cô nương và hồ ly huynh đệ đều không phải người thường, nơi bọn họ đưa chúng ta tới nhất định sẽ là chốn bồng lai tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.”
“Nếu như là thế ngoại đào nguyên thật thì tốt rồi, tốt nhất là nên tránh khỏi thời loạn, an hưởng thái bình.”
“Tới nơi núi sâu rừng già, vậy thì cũng đâu có khác gì Hắc Tri Chu? Hay là chúng ta lại phải…” Ba mươi mấy người đã từng là thổ phỉ trố mắt nhìn nhau.
Không ngờ mới hoàn lương chưa được bao lâu, bọn họ lại phải ngựa quen đường cũ, quả nhiên thế sự vô thường.
“Ài, sao có thể làm thổ phỉ được, cùng lắm cũng chỉ là thợ săn thôi.” Khâu Nhị vội thanh minh cho Bạch Quân Quân: “Trong rừng sâu không chỉ có thổ phỉ mà còn có cả lương dân, trước kia chúng ta cũng sống trong núi sâu rừng già.”
“Nói tóm lại, mọi người không cần lo lắng, nếu đã nhất quyết theo Quân Quân cô nương rời khỏi ngục tù, vất kể tương lai có là gì, mọi người đều có thể cùng nhau nỗ lực vượt qua giai đoạn khó khăn.” Huyện lệnh béo tốt xấu gì cũng đã làm quan phụ mẫu nhiều năm, có bản lĩnh làm yên lòng dân, chỉ với dăm ba câu đã có thể khiến cho nỗi lo âu của mọi người vơi đi không ít.
Ở một nơi khác, cặp đôi song sát Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không hề khách khí mà tàn sát đám “khách không mời” của nơi vô chủ, nhanh nhẹn xử lý hết đám người chặn cửa, ngay cả đám trưởng lão của núi Vu Tổ đứng ra chặn đường cũng chẳng nương tay
Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, bọn họ mới đi đón người vào bên trong.
Mọi người trông thấy hai người vội vã, biết bọn họ đi đằng trước mở đường, vốn dĩ mọi người còn tưởng tượng ra cảnh chiến trường kinh thiên động địa lắm, nhưng khi trở về, hai người vẫn ngăn nắp chỉnh tề.