Khi vào huyện Đại, Lý Văn Li giả vờ giao lại ngựa cho người trong thôn, hiện giờ Bạch Quân Quân rời đi chính là để lấy lại hai con ngựa này.
Đương nhiên, hai con ngựa dùng cho ba mươi người là quá ít, Bạch Quân Quân bèn làm hẳn hai chiếc xe ngựa.
Bây giờ chuyện sử dụng dị năng chế tạo đồ đạc đã thành chuyện thường ngày của Bạch Quân Quân, nàng chẳng hề gặp chút trục trặc nào.
Có điều tới khi làm xong xe ngựa, bọn họ bỗng dưng nhớ ra một chuyện, hình như... có phải bọn họ đã quên mất chuyện gì không nhỉ?
Lúc đó, Vũ Văn Loan Phi và Văn Nhân Phinh Đình bị bọn họ bỏ quên đang hớt ha hớt hải phi ngựa về phía này, vô cùng tức tối trước hành vì vô tâm vô tình của bọn họ.
Bạch Quân Quân: “…”
Lý Văn Li: “…”
Vũ Văn Loan Phi vừa tức vừa hận. Hai kẻ này lén lút đi đánh nhau thì cũng thôi đi, tới cả chạy trốn cũng không gọi bọn họ! Nếu không phải Diêm chưởng quỹ trở về phát hiện ra bọn họ còn ở đây, vậy chẳng phải bọn họ sẽ mắc kẹt ở huyện Đại hay sao!
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li khá áy náy, đúng là bọn họ đã quên mất.
Có điều hai con ngựa mà bọn họ cưỡi tới đây cũng thật là hữu dụng.
Bây giờ chỉ có hai chiếc xe ngựa, đúng là đã tốt hơn nhưng vẫn chẳng đủ cho mọi người, may mà Vũ Văn Loan Phi và Văn Nhân Phinh Đình đưa tới thêm hai con ngựa, vậy là bọn họ đã có bốn chiếc xe ngựa.
Có chỗ xe ngựa này, mọi người ngồi chen chúc với nhau chắc cũng đủ rồi.
Bạch Quân Quân mừng rỡ.
Cứ như vậy, cuối cùng đoàn người cũng đã giải quyết được vấn đề phương tiện di chuyển, khỏi hành trở về nơi vô chủ.
Khi xe ngựa của bọn họ chạy thục mạng, binh mã của Ngũ vương gia ở bên ngoài cuối cùng cũng đã hoàn toàn áp chế được Vũ Văn Tụng, thiên hạ chính thức rơi vào tay của Ngũ vương gia.
Có điều... chuyện khiến cho người ta bất ngờ nhất chính là: Ngũ vương gia không hề làm lễ đăng cơ, ông ta chỉ bố cáo với mọi người rằng mình bị ép phải lao vào trận chiến này, hiện giờ sóng gió trong triều đã được dẹp yên, vị trí này ông ta sẽ để cho con trai của tiên đế ngồi.
Dân chúng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nói đến con trai của tiên đế, hiện giờ Nhị hoàng tử không rõ tung tích, Đại hoàng tử bị ép đến đường cùng, người duy nhất còn sót lại là Cửu hoàng tử.
Nếu bọn họ đoán không sai, lẽ nào... Ngũ vương gia định để cho Cửu hoàng tử ngồi lên vị trí này ư?
Nhưng dân chúng ở hoàng đô đợi biết bao lâu mà chỉ thấy con ruột Vũ Văn Phong của Ngũ vương gia, mà bóng dáng của Vũ Văn Tuyển lại chẳng thấy đâu. Nghe nói dư đảng của Tam hoàng tử đang tác oai tác quái, Vũ Văn Tuyển vẫn còn phải bôn ba bên ngoài để giải quyết chuyện này.
Ngũ vương gia thấy vậy, bèn tạm thời giữ chức Nhiếp Chính Vương, thay vua quản lý việc triều chính.
Vũ Văn Tuyển trong lời bàn tán của dân chúng đúng là đang bôn ba ở vùng phía đông, khó khăn lắm mới trở lại huyện Đại.
Vũ Văn Tuyển nhìn thi thể chất thành đống trong đại lao, mặt mày tối sầm.
Nơi này có hơn bảy mươi thi thể của Cẩn Quân, bao gồm cả Thường Hỉ, tử trạng của bọn họ đều vô cùng bi thảm, khiến người ta chẳng nỡ nhìn.
Diêm chưởng quỹ nói: “Buổi tối ngày hôn đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau dân chũng cũng lấy làm lạ, ta thấy chuyện chẳng lành, bèn phái người đi điều tra, trông thấy ở đại lao, nha môn, thậm chí cả cửa thành cũng toàn thi thể. Có điều tìm khắp cả thành, chúng ta chỉ tìm được hơn bảy mươi thi thể này, ta nghĩ ít lâu nữa ngài sẽ tới, bèn đặt thi thể của tướng sĩ Cẩn Quân trong đại lao trước, đợi ngài về xét xử.”
Đại lao này là nơi mát mẻ nhất huyện Đại, hơn nữa dân chúng cũng không thường xuyên lui tới chỗ này, nhất thích hợp để làm nhà chứa xác tạm thời.
Vũ Văn Tuyển nghe Diêm chưởng quỷ nói vậy cũng gật đầu, tiếp tục xem xét thi thể của từng binh lính Cẩn Quân.
Vết thương trên người bọn họ, Vũ Văn Tuyển vô cùng quen thuộc, có thể tạo ra vết thương đồng đều, gọn gàng thế này, không có gì khác ngoài ngọn quái phong ấy.
Vũ Văn Tuyển tức giận siết chặt tay.
Không cần nghĩ cũng biết kẻ nào đã gây ra chuyện này.
Không ngờ Lý Văn Li lại to gan lớn mật đến thế, đã gây chuyện ở thành Bích Lạc, còn làm loạn ở huyện Đại.