Trong phủ huyện nha và ngoài thành đều ầm ĩ tiếng đao thương, tất nhiên bá tánh trong thành đều nghe được hết, Diêm chưởng quỹ là người xuất hiện ngoài đường cái đầu tiên.
Nhưng thực lực của Lý Văn Li và Bạch Quân Quân quá đáng sợ, Diêm chưởng quỹ tới chậm một bước, khi trông thấy bọn họ, đoàn người đã đi xa, chỉ còn lại bóng lưng.
Còn hơn một trăm Cẩn Quân tinh nhuệ được Vũ Văn Tuyển phái tới đây trấn thủ cũng đã chết sạch sành sanh.
Bá tánh ngơ ngác nhìn nhau, mấy ngày nay huyện lệnh đại nhân bị giam lỏng, bọn họ đều biết cả. Nói thật lòng, huyện lão thái gia ở chỗ bọn họ khác hẳn đám vàng thau lẫn lộn ở những nơi khác, vậy nên khi dân chúng biết ông ta bị làm khó làm dễ, trong lòng mọi người cũng vô cùng lo lắng, sợ nơi này sẽ thay đổi, sợ sau này sẽ chẳng còn quan phụ mẫu tốt như vậy nữa.
Có điều bá tánh lo lắng là một chuyện, có thể giúp được gì hay không lại là một chuyện khác.
Cho nên mấy ngày nay, ai nấy đều trưng ra vẻ mặt buồn bã mà lại lực bất tòng tâm. Nhưng bây giờ thì khác rồi, trông thấy huyện lão thái gia và hơn ba mươi phạm nhân được cứu ra ngoài, bá tánh trong thành vô cùng phấn khởi, thiếu chút nữa đã không kìm được tiếng hô hoán vì vui mừng.
Mọi người đang lặng ngắt như tờ, bỗng dưng có một người nén niềm vui, hô to:
“Chuyện tối ngày hôm nay chúng ta chẳng biết gì cả.”
Lời này vừa dứt, mọi người trong thành cũng hoàn hồn ngay, gật đầu lia lịa đáp: “Phải, phải đó, buồn ngủ quá đi thôi, sao tự dưng ta lại ở đây nhỉ? Về nhà ngủ tiếp thôi.”
“Ta cũng thế, ta chưa hề ra khỏi nhà đêm nay, ta mộng du thôi ấy mà.”
“Đúng, ngủ một giấc xong quên sạch sành sanh, ta chẳng nhớ gì nữa đâu.”
Bá tánh làm như không nhìn thấy, không nghe thấy bất cứ điều gì, bảo nhau ai về nhà nấy. Có điều... dải mây mù bao phủ trên đầu bá tánh trong thành đã tan đi rất nhiều, trên miệng mọi người trong thành bỗng dưng xuất hiện ra nụ cười đã lâu không trông thấy.
Diêm chưởng quỹ ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, không ngờ Bạch Quân Quân lại có thể quan minh chính đại cứu bọn họ rời khỏi đây, càng không ngờ dân chúng ở đây lại đưa ra lựa chọn như thế.
Trước kia nàng ta thường nghe người ta nói, lòng dân như nước, có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, lần này mắt thấy tai nghe, lời này quả không sai.
Huyện lệnh béo làm quan phụ mẫu, cống hiến hơn nửa đời mình cho sự bình yên của dân chúng nơi đây, mà lần này con dân của ông ta cũng đã dùng hành động để bảo đáp ông ta.
Đây cùng coi như huyện lệnh béo đã có được lòng dân.
Diêm chưởng quỹ nỏ nụ cười nhàn nhạt, cũng bảo đám tiểu nhị quán rượu Đông Thăng theo mình ra ngoài trở vào trong.
“Diêm chưởng quỹ, chuyện này…” Tiểu nhị trong quán rượu muốn nói lại thôi, chần chừ không dám hỏi có nên loan tin này ra hay không.
Diêm chưởng quỹ đưa mắt lên nhìn vòm trời đen như mực: “Dân chúng toàn thành chẳng biết chuyện gì, sao mà chúng ta biết được?”
Tiểu nhị nghe vậy thì cũng chợt hiểu ra.
…
Chuyện đào tẩu ở huyện Đại không ai hay biết, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng chẳng ngờ dân chúng huyện Đại có thể ra mặt giúp bọn họ. Sở dĩ hai người làm lớn như thế, cũng là vì không sợ bị phát hiện, dù sao ở thành Bích Lạc, bọn họ cũng đã trở mặt với Vũ Văn Tuyển, bây giờ có thêm một huyện Đại cũng chẳng có gì to tát.
Hơn nữa Vũ Văn Tuyển cũng đã phát hiện ra người giết Hắc Tri Chu là bọn họ, cho nên cũng chẳng có gì cần giấu giếm nữa.
Còn nữa, dù sao trước khi có Hắc Long Châu, ba ngày bọn họ xuất hiện ở huyện Đại cũng coi như ở trong phạm vi hợp lý chứ nhỉ? Nếu như lao một mạch về phía nơi vô chủ cũng có thể bứt dây động rừng, như vậy cũng có thể hấp dẫn hỏa lực của Vũ Văn Tuyển, có thể đánh lạc hướng, không để bọn họ chú ý tới Nhan Thành.
Làm như vậy, cũng coi như kéo dài được cho Vũ Văn Kỳ thêm một thời gian nữa.
Khi đi ra ngoài, Bạch Quân Quân bảo Lý Văn Li lãnh đạo mọi người, còn nàng đi một mình đánh lạc hướng.
Nàng chẳng cần nhiều lời, Lý Văn Li đã hiểu ra đại tiểu thư của hắn muốn làm gì ngay.