“Chuyện... chuyện này là sao đây?” Huyện lão thái gia lắp ba lắp bắp.
Sư gia ngồi bên cạnh đột nhiên nuốt nước miếng, run rẩy trả lời: “Nghe nói, nghe nói… tộc Thôn Hỏa thường hay khoa chân múa tay ăn mừng khi nhìn thấy đồ ăn.”
“Bọn họ nhảy múa cho chúng ta xem, chẳng lẽ…” Quản gia cũng cảm thấy sợ hãi.
“Coi chúng ta là đồ ăn sao?” Con trai huyện lệnh vội vàng hỏi lại.
Sau đó, ba mươi mấy trai tráng đều sợ hãi mà nuốt nước bọt.
Ở đây có khoảng hơn một ngàn người man rợ, hơn ba mươi người có nhét vào cũng một cái nồi cũng chẳng đủ dính răng. Hơn nữa ai nấy đều béo tốt chắc thịt, nhìn tình cảnh vô duyên vô cớ bị đao kề lên cổ khi nãy, bọn họ đều hiểu được rằng đám người này không phải người bình thường.
Đối mặt với bọn họ, không thua gì đối đầu với mười vạn đại quân.
Mọi người đều không nhịn được mà run bần bật.
Nhưng bọn họ đang khiếp sợ, một cảnh tượng bất ngờ khác lại diễn ra. Đám người hoang dã kia nhảy múa được một lúc, đột nhiên hô lớn một tiếng: “Hoan nghênh thần linh trở về!”
“???” Mọi người lại cảm thấy khó hiểu.
“Không phải… Không phải tộc Thôn Hỏa không biết nói tiếng Hán sao?” Con trai huyện lệnh ngốc cả người, hắn vừa nghe được cái gì vậy?
“Chuyện này có nghĩa là đám người kia đã tiến hóa, chỉ e còn khó đối phó hơn cả khi xưa.”
Sư gia lại tiếp tục suy luận bằng đầu óc nhanh nhạy của mình, có điều vừa dứt lời, ông ta đã nghe thấy “uỳnh” một tiếng.
Quay đầu nhìn lại, đám người vừa nhảy múa hò hét khi nãy đã quỳ rạp xuống đất, hướng về phía xe ngựa của bọn họ mà dập đầu liên tục.
“Chuyện gì... chuyện gì đang diễn ra thế này?” Lần này tới cả sư gia cũng chẳng hiểu được nữa.
“Có lẽ nào… Có lẽ nào Quân Quân cô nương đã đánh cho bọn họ sợ rồi?” Lão Khâu Thúc cảm thấy mình đã nhìn ra mọi chuyện.
Mọi người: “…”
Hình như... hình như cũng không sai.
Lúc này, hai người làm mọi chuyện bằng vũ lực trong lời nói của mọi người đã nhảy xuống xe, đi tới giữa đám người tộc Thôn Hỏa trước sự nghênh đón của tất cả mọi người.
Trông thấy như thế, mọi người còn kích động hơn.
Bạch Quân Quân thật sự không ngờ người của tộc Thôn Hỏa lại nhạy bén như vậy, trời vẫn còn khuya, nói đúng ra thì mọi người đều đang ngủ say mới phải, tại sao khi tới đây bọn họ vẫn làm phiền giấc ngủ của mọi người chứ?.
Sau khi được Bạch Quân Quân khen cẩn thận, tộc trưởng hảo hứng mở miệng: “Chúng ta nằm ngủ dưới sàn nhà, bởi vì nằm dưới sàn có thể nghe thấy âm thanh chấn động.”
“?” Bạch Quân Quân khó hiểu: “Không phải các ngươi đã đổi sang ngủ giường rồi sao?”
Vì để thay đổi tư tưởng và quan niệm của tộc Thôn Hỏa, bọn họ đã dạy mọi người xây nhà, làm đồ đạc, bọn họ cũng đã chuyển từ ngủ dưới đất thành nằm giường từ lâu.
Tộc trưởng nghe được câu hỏi của Bạch Quân Quân, vội vàng đáp lời: “Chuyện đó... không phải chúng ta, mà là người đứng gác nằm trên mặt đất, chúng ta nghe được tiếng còi nên mới tập hợp lại đây.”
Nghe đến đó, Lý Văn Li không kìm được tiếng cười: “Không ngờ mới có mấy ngày không gặp, tiếng phổ thông của ông đã tiến bộ vượt bậc như thế.”
Vừa rồi được Bạch Quân Quân khen, bây giờ lại được Lý Văn Li khen. Hai vị thần linh đều khen mình, tộc trưởng ngoác miệng tới tận mang tai mà cười lớn, biểu cảm vui vẻ này, hơn ba mươi người đứng ngoài có nhìn thế nào cũng chẳng nhìn ra được.
Sau đó, trong sự ngỡ ngàng, hơn một ngàn người đã hộ tống bọn họ trở về doanh địa.
Khi ngôi trường với hình thù kỳ dị kia hiện ra trước mắt, ba mươi mấy người kia dụi mắt liên tục vì khó tin, Lý Văn Li giới thiệu: “Nơi này là trường học, đợi ngày mai mọi người đều thức giấc, chúng ta sẽ dẫn các vị đi thăm quan một vòng.”
“Tiểu Sơn nhất định sẽ thích.” Bạch Quân Quân cũng xoa đầu Tiểu Sơn.