Tiểu Sơn bị chỉ mặt điểm tên đang choáng váng hết cả đầu óc, mệt rã rời, nghe Bạch Quân Quân nói nơi này có nhiều bạn bè đồng trang lứa với mình, thậm chí đã lâu không gặp Tiểu Vũ và Táp Táp tỷ tỷ, ngay cả Thố Tử ca ca cùng ở đây, con sâu ngủ ấy không kìm lòng nổi, suýt chút nữa đã vừa chạy vừa la hét.
Nhưng Khâu Đại lại xót xa vì con mình phải thức đêm cùng với bọn họ, bèn xoa đầu bảo cậu nhóc tiếp tục ngủ.
Tiểu Sơn ngoan ngoãn tựa vào lòng cha mình, nhưng vẫn hào hứng nói muốn gặp Linh Vũ, Táp Táp tỷ tỷ gì đó, chẳng có chút buồn ngủ nào cả.
Cứ như vậy, mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ dừng chân trước một tòa nhà gác mái khổng lồ, nhìn thấy đình viện rộng lớn kia, hai mắt mọi người đều sáng như sao, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li thản nhiên mở cửa, chào đón mọi người vào trong.
“Nơi này có hơn một trăm gian phòng, nơi mở cửa đều là nơi chưa có người ở, mọi người cứ chọn đại một gian phòng mà nghỉ ngơi, có gì ngày mai lại nói tiếp.”
Mọi người nghe hai người nói vậy thì kinh ngạc vô cùng, nhưng lặn lội đường xa, ai nấy đều mệt lả người nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, sức chú ý vẫn luôn đổ dồn lên hơn một ngàn người kia.
Cũng may, sau khi bọn họ tiến vào phòng, một ngàn người kia cũng không theo vào nữa, cuối cùng mọi người cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Đối với người xưa mà nói, đèn, dầu và nến thắp đêm là vật dụng vô cùng đắt tiền, ban đêm ít người thắp đèn, hơn nữa bây giờ đã quá ba giờ đêm, mọi người đều mệt mỏi, có làm thêm gì cũng vô nghĩa.
Vậy nên mọi người tùy tiện tìm đại một gian phòng, vừa trông thấy cái giường đã lăn ra mà ngủ.
Bạch Quân Quân cũng ngáp ngắn ngáp dài mà vào phòng, nhưng ngay sau đó, nàng lại nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, vừa quay đầu đã trông thấy hồ ly tươi cười theo mình vào phòng.
“?”
Bạch Quân Quân cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Đột nhiên hồ ly ôm lấy eo nàng, kéo nàng đi vài bước, hai người lập tức di chuyển tới phòng tắm.
Phòng tắm này có chia ra hai chỗ ướt và khô, không chỉ có vòi phun mà còn có cả bồn tắm. Sau khi vào trong, Lý Văn Li mở vòi nước gần bồn tắm, nước ấm chảy ào ào vào bên trong.
Bên tai là tiếng nước chảy, trước mắt là hồ ly ý nở nụ cười thần bí, bên mũi là mùi hương thơm ngát khẳng khái toát ra từ cơ thể hồ ly. Nhất thời, Bạch Quân Quân bị mê hoặc, toàn thân chẳng khác nào rơi vào mảng sương mù.
Đến khi tay Lý Văn Li từ eo nàng trượt ra đằng sau lưng, Bạch Quân Quân mới hoàn hồn, nàng cau mày hỏi: “Tiểu tử thúi này, chàng muốn làm gì đó?”
“Phì” Lý Văn Li cười: “Chẳng lẽ đại tiểu thư đã quên lời hẹn ước giữa chúng ta rồi hay sao? Bây giờ đã trở về nơi vô chủ, có phải chúng ta cũng nên đưa việc kết hôn vào kế hoạch sắp tới rồi hay không?”
“???” Bạch Quân Quân phùng mang trợn mắt, suýt nữa thì không tin vào tai mình.
Tên này đúng là vội vàng, hắn đang bỡn cợt với nàng sao?
Lý Văn Li nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm của nàng, không nhịn được mà bật cười: “Nàng vui mừng quá đỗi đó sao?”
Bạch Quân Quân cạn lời, vỗ lên vai hắn mà đáp rằng:
“Chàng mới vui mừng quá đỗi đó? Nửa đêm canh ba, nói linh tinh gì vậy chứ?”
Nhưng Bạch Quân Quân vừa nói hết câu này, cánh tay Lý Văn Li đã ghì chặt nàng trong lòng hắn: “Nhưng ta chẳng muốn trì hoãn ngày nào cả.”
Lý Văn Li cúi đầu muốn hôn lên gương mặt của đại tiểu thư một cái, ngay sau đó, hắn cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình của đại tiểu thư siết thật chặt. Cuối cùng, Lý Văn Li thấy chân mình nhẹ bẫng, “ùm” một tiếng, hắn rơi thằng vào bồn tắm kia.
Lý Văn Li ê hết cả mông: “Làm gì đó?”
“Làm gì là làm gì?” Bạch Quân Quân không biết nói gì, đi đến bên cạnh bồn tắm mà gõ đầu hắn: “Tắm rửa sạch sẽ đi, cho tỉnh táo lại một chút.”
Bạch Quân Quân vừa định đứng dậy rời đi, đã thấy cổ tay mình bị siết chặt, sau đó là cảm giác nước ấm làm cho quần áo của nàng ướt nhẹp.
Thì ra là Lý Văn Li cũng dùng chiêu này kéo Bạch Quân Quân xuống bồn tắm cùng mình.