Giờ thì hay rồi, bây giờ hai người đều đã thành gà rớt vào nồi canh.
Lý Văn Li mỉm cười dịu dàng, cánh tay lại ôm lấy eo Bạch Quân Quân thêm lần nữa.
“Gần đây ta có đọc được một bài thơ không tệ, đại tiểu thư có muốn nghe và thưởng thức đôi chút hay không? Núi nam một cành quế, uyên ương đậu thành đôi. Ngàn năm dài đằng đẵng, ân ái chẳng xa rời.”
Lý Văn Li dứt lời, cúi đầu “cắn” miệng của nàng một cái.
Lúc đêm thâu, trên bầu trời trăng sáng sao thưa, chỉ có tiếng nước chuyển động, vang lên “tí tách”.
Lý Văn Li đang chiếm được thế thượng phong, chuẩn bị “gạo nấu thành cơm” với đại tiểu thư, đột nhiên lại nghe được một tiếng kêu rêu truyền tới từ căn phòng cách vách.
Hai người cũng lấy làm sửng sốt, lúc này quần áo trên người bọn họ nửa mất nửa còn, đang vào lúc lửa tình mãnh liệt nhất, nhưng tiếng kêu rên này nghe lại rất chói tai.
Lắng tai lên mà nghe, âm thanh kia có vài phần tương tự với giọng của A Đao.
Tuy Lý Văn Li không muốn, nhưng bây giờ chỉ đành tạm thời bỏ qua chuyện này, hắn dịu dàng kéo đại tiểu thư ra khỏi bồn tắm.
Vừa rồi nhờ có khí thế nung nấu trong lòng đã lâu, Lý Văn Li còn có thể đi thẳng vào vấn đề, nhưng bây giờ lại thể để lộ ra sự ngượng ngùng hiếm gặp.
Bạch Quân Quân đang định nói gì đó, lại nghe được mấy tiếng kêu rên đau đớn của A Đao.
Hai người không chần chừ nữa, vội vàng mặc lại quần áo mà chạy ra ngoài.
Tiếng kêu của A Đao cũng không lớn lắm, nhưng với cảm quan nhạy bén của hai người, âm thanh ấy rõ như ban ngày, khi hai người đi ra ngoài, thậm chí xung quanh còn chẳng có chút động tĩnh nào.
Vậy tức là mọi người vẫn còn đang say giấc nồng.
Bạch Quân Quân đánh mắt nhìn Lý Văn Li, cùng đẩy cửa vào phòng.
A Đào trong phòng đã chẳng còn nằm trên giường nữa, mà đang lăn lộn trên mặt đất.
Toàn thân hắn nóng như lửa đốt, đang trong nỗi đau đớn tột cùng, bỗng nhiên trông thấy có hai bóng người xông vào, sau đó trao cho hắn một cái ôm “vừa lạnh vừa ướt”.
A Đao không kiềm chế được mà ôm chặt lấy eo người này, lần lên phía trên tìm kiếm cội nguồn của cảm giác mát lạnh này, Lý Văn Li lạnh lùng đẩy mặt hắn ra xa, vẻ mặt ghét bỏ:
“Lão tử không thích như vậy đâu.”
Bạch Quân Quân: “…”
Nàng lẳng lặng nhấc cổ tay A Đao lên chẩn mạch, kiểm tra tình hình. A Đao dần mất đi ý thức, bị Lý Văn Li đẩy mặt, lại bị Bạch Quân Quân túm lấy tay, cả người bất tiện, hắn nhất thời phát điên, chỉ muốn đá văng hai người này ra xa.
Nhưng hai người này ấy mà, hắn đâu thể muốn đá là đá được.
Tuy bây giờ A Đao đang trong trạng thái cuồng bạo, nhưng Lý Văn Li và Bạch Quân Quân nhưng đều không phải kẻ dễ chọc, hai người muốn khống chế cũng dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, hồ ly cũng lo A Đao phát điên, không cẩn thận đụng chạm tới đại tiểu thư của hắn, cho nên chỉ có thể hy sinh bản thân mình, túm chặt lấy hắn, ghì hắn ngồi yên một chỗ.
Bạch Quân Quân nhắm mắt lại, dùng dị năng kiểm tra cơ thể của A Đao, nhận ra một phần nào đó trong cơ thể hắn đang nóng muốn điên, khiến cho toàn thân hắn khô khốc, thậm chí còn mất đi ý thức.
Làm rõ được tình hình, Bạch Quân Quân mở mắt ra.
“Thế nào rồi? Tại sao bỗng dưng A Đao lại bị như vậy?” Vẻ mặt Lý Văn Li cũng vô cùng nghiêm trọng.
“Đây là độc lần trước tái phát.”
“?”
Lý Văn Li không hiểu.
Bạch Quân Quân không nhường nhịn mà mím chặt môi, vẻ mặt vô cùng nghiêm tức: “Chẳng lẽ ta chưa nói với chàng sao?”
“?” Lý Văn Li vẫn cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Bạch Quân Quân bắt đầu nghĩ ngợi, chẳng lẽ khi trước nàng chưa nói với hồ ly thật sao? Nhưng chuyện của A Đao và Vu Noãn cũng là do Lý Văn Li tác hợp, nàng cũng mặc định rằng hồ ly biết hết mọi việc.
Suy đi tính lại, sau lần ấy, hồ ly bị khờ. Lúc tỉnh lại, bọn họ cũng bận rộn khai hoang, có lẽ nàng đã quên mất thật rồi.
Bạch Quân Quân vội vàng báo lại tình hình với Lý Văn Li, rằng ngày nào chưa giải độc hoàn toàn, thứ đó vẫn còn là một mối nguy tiềm ẩn.
“Nàng không cứu được sao?” Lý Văn Li kinh ngạc.
Nếu tới cả đại tiểu thư cũng không cứu được, vậy chẳng phải A Đao hết cứu rồi hay sao?
Lý Văn Li nhìn A Đao trong lòng mình với vẻ mặt phức tạp.
“Hay là chúng ta đưa hắn tới phòng của Vu Noãn đi?”