“Nghi gì vậy chứ?” Bạch Quân Quân cạn lời: “Chàng khiêng hắn lên giường nằm cái đã, ta đi tìm Đan Hạc tiên sinh qua đây xem xét đã.”
Dư độc đã bị a đao hấp thu chuyển hóa vì hắn một bộ phận, trên cơ thể người tự thân không có sinh ra bài xích cơ sở thượng mộc hệ dị năng rất khó đem chi trừu trừ, liền cùng loại với thay máu, không có khả năng chỉ đem phế bỏ huyết rút ra chỉ để lại tốt.
Phần độc tố còn sót lại đã bị A Đao hấp thụ và trở thành một phần trong cơ thể của hắn, rất khó để loại bỏ nó bằng dị năng hệ mộc. Việc này không khác gì truyền máu, bọn họ không thể rút hết độc tố, chỉ để lại phần tốt trong máu được.
Nếu như muốn cắt bỏ, vậu thì máu tốt hay máu xấu đều phải rút ra hết, sau đó đổi thành máu khác, hay bộ phận cơ thể khác.
Lần trước độc tố trong người hồ ly cũng được giải quyết như vậy. Có điều nàng dám làm ra chuyện như vậy với hồ ly cũng là vì hồ ly là người có dị năng siêu mạnh. Nhưng còn A Đao, hắn mới chỉ đột phá được dị năng tốc độ, muốn dùng dị năng hệ mộc để cắt gân, rút tủy, rất có thể sẽ không chịu được cách trị liệu này, hoặc là kinh mạch vỡ vụn.
Cho nên Bạch Quân Quân cũng không dám thực hiện cách ấy với hắn.
Nhưng chuyện nàng chẳng còn cách nào khác, không có nghĩa Đan Hạc cũng hết cách như nàng. Tốt xấu gì, ông ấy cũng có thể xem như thần y thời này, “phương pháp của thần linh” không hiệu quả, thì vẫn còn “phương pháp trong dân gian”.
Vì vậy, Bạch Quân Quân không nao núng gì, lập tức chạy tới xách Đan Hạc tiên sinh tới tận cửa phòng.
Lúc này Đan Hạc tiên sinh đang nằm mộng được đánh cờ với Hoa Đà, bỗng nhiên bị người ta đánh thức, bị dọa cho thòng tim một phen, vừa mở mắt đã trông thấy một con “ma nước” xuất hiện ngay trước mắt mình.
“A!!!” Đan Hạc tiên sinh hét lớn, sau đó vội vàng trốn xuống gầm giường.
Bạch Quân Quân bị tiếng hét hoảng sợ này khủng bố, suýt nữa đã điếc cả hai tai.
Thính giác của nàng vô cùng nhạy bén, tiếng thét chói tai chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, đúng là đòi mạng người ta mà.
Bạch Quân Quân vội lao tới che miệng Đan Hạc tiên sinh: “Là con, là con mà!”
“?” Đan Hạc tiên sinh mở to hai mắt mà nhìn: “Con... con... Quân Quân? Con về rồi đó sao
Bạch Quân Quân gật đầu: “Có vẻ sư phụ cũng đã tỉnh táo lại rồi.”
“Sao con lại thành ra như thế này!” Đan Hạc tiên sinh chẳng biết bình luận ra sao.
Tuy bình thường đồ đệ của ông ta không thích trang điểm, nhưng lúc nào cũng sạch sẽ tươm tất. Ấy thế mà y phục của nàng bây giờ ướt sũng, thoạt nhìn chẳng khác gì ma nước bò lên từ dưới đáy hồ.
Nửa đêm canh ba thế này, ai mà không kinh hồn bạt vía chứ.
Bạch Quân Quân ngượng ngùng đưa tay lên sờ khuôn mặt mình, sau đó nhẹ giọng nói: “Chuyện ấy… Ừm, chuyện này này để sau rồi nói, chúng ta mau tới xem bệnh cho A Đao thôi.”
“A Đao? Hắn gặp chuyện gì vậy?”
Bạch Quân Quân không trả lời mà dứt khoát kéo ông ta đi về phía phòng của A Đao.
Khi Đan Hạc tiên sinh vào phòng của A Đao, ông ấy trông thấy tay chân hắn đang quấn quýt trên người một mỹ nhân tóc dài. Vừa liếc mắt nhìn, ông ấy ngỡ rằng đây là một đôi nam nữa, nhưng nhìn kỹ lại, đường cong mềm mại trên người mỹ nhân tóc dài kia ân ẩn lộ ra cơ bắp, đây đâu phải là nữ tử? Rõ ràng là một thiếu niên.
Nghe thấy tiếng của bọn họ, thiếu niên kia cũng quay đầu lại mà nhìn, là Lý Văn Li.
Bây giờ Đan Hạc tiên sinh mới kịp phản ứng lại. Ông ấy thấy mình thật là ngốc nghếch, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lúc nào cũng như hình với bóng, nơi Bạch Quân Quân có mặt sao có thể vắng bóng hắn được chứ?
“Mau tới giúp chút đi.” Lý Văn Li đang cảm thấy mình sắp phát hỏa đến nơi, vậy mà người tới giúp sức chỉ đứng trân trân ở cửa mà không ra tay, hắn cũng nổi trận lôi đình, bắt đầu thúc giục.
Đan Hạc tiên sinh hoàn hồn, quan sát thêm một lát, ông ấy cũng phát hiện ra trạng thái khác thường của A Đao.
Vì thế, ông ta vội vàng đi tới bắt mạch cho hắn.
Vậy mà A Đao vẫn không chịu phối hợp, chỉ lưu luyến bộ y phục ướt đẫm trên người Lý Văn Li.
Cuối cùng Lý Văn Li cũng không nhịn được nữa, đưa tay ra đánh ngất hắn.
Bây giờ hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm, vội ngồi dậy: “Phần còn lại giao cho ông đấy.”
Đan Hạc tiên sinh vừa vuốt râu vừa lẩm bẩm: “Hai người các ngươi thật là kỳ lạ, hơn nửa đêm xuất hiện thì cùng thôi đi, sao còn để bản thân ướt đầm đìa thế kia?”