Mà lúc này chỉ có một mình Vu Noãn còn ở trong phòng, không hề nhúc nhích.
“Cháu phải ở lại, vả lại A Đao trở thành như ngày hôm nay cũng có trách nhiệm của cháu, cháu không thể đổ trách nhiệm cho người khác.”
Đan Hạc tiên sinh nghe đến đó thì giống như đã biết được bí mật gì ghê gớm lắm, mắt mở to.
“Cháu… cháu…”
Ông ấy hành nghề y đã nhiều năm như vậy, đương nhiên biết triệu chứng của A Đao bây giờ là gì, vốn đang buồn rầu xem nên đi đâu tìm cách giải quyết, giờ thì tốt rồi.
Đan Hạc tiên sinh kéo Vu Noãn đến bên cạnh: “Không sợ nói cho các cháu, bây giờ tình huống của A Đao hơi phức tạp, chắc hẳn là vì giúp cháu giải độc của mãng xà cho nên mới có thể làm cho chính mình cũng bị nhiễm độc tố này. Trên thế gian này không ai có thể giải được độc mãng xà cả, vả lại cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà A Đao lại thoát chết, có điều cho dù khí lực của hắn có mạnh mẽ hơn đi nữa thì suy cho cùng vẫn là cơ thể máu thịt, ta chỉ có thể sử dụng châm cứu khống chế độc tố còn sót lại của hắn nhưng chỉ có thể trị ngọn không trị gốc được, cuối cùng vẫn phải dựa vào phu thê chung phòng, chia sẻ với nhau, sau cùng từ từ làm độc tố này tiêu tan.”
“?” Trong lúc nhất thời, Bạch Quân Quân nghe đến mức lờ mờ: “Là có ý gì.”
Tách ra thì tất cả đều là chữ nhưng mà hợp vào lại nghe không hiểu gì cả.
Nhưng thật ra suy nghĩ của Vu Noãn lại xoay chuyển rất nhanh: “Ý của ngài là chỉ cần cháu hợp phòng với hắn là có thể dời độc tố còn sót lại đi đúng không?”
“Phải mà cũng không phải.” Đan Hạc tiên sinh rung đùi đắc ý.
“Vậy rốt cuộc là thế nào?” Ngay cả Lý Văn Li cũng bị ông ấy quanh co đến mức chóng mặt.
“Độc tố còn sót lại đã dung nhập vào máu xương của A Đao, nếu muốn dời nó đi là rất khó nhưng mà chỉ cần các cháu chung phòng là có thể chia sẻ độc tố rồi sau đó ta lại châm cứu, ba tháng đến năm tháng là có thể bức những độc tố còn sót lại kia ra ngoài.”
Đan Hạc tiên sinh thấy tất cả mọi người đều không hiểu liền giải thích với lời lẽ dễ hiểu mà lúc này ba người cũng đều đã hiểu được.
Vu Noãn không nói đến nhưng ánh mắt của Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhìn Vu Noãn lại có thêm vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Tuy rằng A Đao có ơn với Vu Noãn, Vu Noãn hi sinh bản thân mình để cứu người cũng không gì đáng trách nhưng mà loại chuyện này không khác gì làm một đôi uyên ương tạm thời không có cảm tình, đối với nữ tử bình thường mà nói thì tương đương với việc bị dìm lồng heo.
Vu Noãn mím môi, nàng ta không hề suy nghĩ sâu xa mà dứt khoát thốt ra: “Cháu đồng ý.”
“Không được.”
Lúc Vu Noãn vừa mới đồng ý rất thoải mái thì một người ở bên ngoài hét lên một tiếng rồi tiến vào.
Mọi người nhìn lại, là Kiều chưởng quỹ, thúc phụ của Vu Noãn.
Lúc này Kiều chưởng quỹ cũng không quan tâm nổi đến việc hàn huyên với Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nữa, ông ta đi thẳng tới bên cạnh Vu Noãn, kéo nàng ta ra phía sau.
“Độc tố trong người A Đao nhất định còn có cách giải khác, xin Đan Hạc tiên sinh chớ làm khó chất nữ ta.”
Đan Hạc tiên sinh xấu hổ sò sờ râu: “Cách này là cách có hiệu quả nhất rồi, những cách khác… khó lắm, khó lắm.”
“Thúc phụ, ngài chớ ngăn cản, cháu cam tâm tình nguyện mà.” Vu Noãn lại không hề sốt ruột, vẫn nghiêm túc mà lại kiên định.
“Đứa trẻ ngốc, các cháu như vậy tính là cái gì? Sau này nên tự xử như thế nào đây?” Trái tim của Vu Kiều vô cùng khó chịu, Vu Noãn tranh cử thánh nữ là vì làm cho cuộc sống của bọn họ trở nên tốt hơn, cũng bởi vì tranh cử thánh nữ mới có thể bị Vu Vân Lan dùng ám chiêu, rơi vào hoàn cảnh xấu hổ hiện tại.
Nhưng dù vậy sau này bọn họ vẫn sẽ sinh tồn ở nơi vô chủ, nếu thật sự giúp A Đao chữa bệnh thì về sau phải tự xử như thế nào? Người khác sẽ đối đãi với nàng ta ra sao? Thanh danh của cô nương cũng không thể bị hủy hoại như vậy.
“Thật ra… còn một cách.” Lý Văn Li yên lặng giơ tay lúc thúc chất đang giương cung bạt kiếm.
“A Đao tuấn tú lịch sự, Vu Noãn huệ chất tâm lan*, nếu nói ra thì chẳng phải là một đôi do trời đất tạo ra sao? Nếu đã là ông trời cố ý tác hợp thì sao không đâm lao theo lao chính thức kết làm phu thê. Nếu như thế thì vừa có thể trị bệnh lại có thể thành toàn cho thanh danh của hai người, hơn nữa Kiều chưởng quỹ còn có thêm một hiền tế, một mũi tên trúng ba con chim, cớ sao lại không làm?”