Bình thường sau khi bọn họ thu hoạch được đợt lúa mì hoặc là hạt thóc cuối cùng, sẽ để cho ruộng đất này nhàn rỗi để nó cũng khôi phục lại được dinh dưỡng, đương nhiên thực sự thiếu đồ cần tích trữ lương thảo cũng sẽ trồng một số loại rau thích hợp mùa thu đông như rau xà lách, cải trắng, khoai tây, củ cải…
Những loại rau xanh này lớn nhanh không sợ mùa đông lạnh, là chân chính thích hợp với sự trồng trọt ở hiện tại.
Về phần lúa nước, lúa mì lương thực cho dù hiện tại đâm chồi cũng không chịu được đến lúc kết quả, kết quả chỉ là toi công.
Bạch Táp Táp nghe những đại ca này nói một chút mà mờ mịt.
Nói ra thì sau khi mọi người gặt nhanh, đã tốn không ít thời gian trồng trọt, mà bây giờ các đại thúc nói bọn họ chỉ là toi công bận rộn, lãng phí khí lực còn lãng phí lương thực, thật sự là mất cả chì lẫn chài.
Nhìn thấy những đứa trẻ có vẻ mặt tan vỡ, hơn ba mươi đại hán vội vàng an ủi: "Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, nói không chừng nơi này là địa bàn của thần tiên sẽ có kỳ tích xuất hiện."
"Cho dù coi như là địa bàn của thần tiên nhưng bây giờ cũng thuộc về sự quản lý của chúng ta, chỉ sợ cũng phải tuân theo phép tắc tự nhiên rồi." Sư gia làm cố vấn cho Huyện thái gia, ngoại trừ nịnh nọt Huyện thái gia ở bên ngoài, cũng phải phụ trách bày mưu tính kế, cho nên góc độ ông ta nhìn nhận vấn đề cũng rộng hơn so với người bình thường, lời này vừa nói ra tất cả mọi người trầm mặc.
Lão Tăng tiếc nuối lắc đầu: "Dù vậy chúng ta cũng không có cách nào, dù sao chúng ta cũng không có hạt giống."
Lời này lập tức nói đến điểm mấu chốt.
Nơi này gần như mỗi người đều là chật vật chạy trốn mà đi vào, làm sao có thể mang theo hạt giống? Trước mắt hiện có cũng chỉ là lúc trước ruộng lúa bên trong phối những cái kia hạt thóc thôi.
Lão Khâu thúc sờ lên ria mép nói: "Không sao không sao, cho dù mùa đông đến chúng ta ngoại trừ thịt cũng không ăn rau xanh gì, chờ qua một thời gian ngắn bên ngoài tình hình tốt đẹp, chúng ta lại nghĩ một vài biện pháp ra ngoài kiếm chút hạt giống, đương nhiên trong khoảng thời gian này chư vị hiểu chuyện làm nông cũng để tâm hơn chút, vào trong rừng xem xem có chút rau dại nào phù hợp hay không, chúng ta kiếm một ít về trước, sống qua khoảng thời gian này khẳng định không có vấn đề."
Cả nhà lão Khâu thúc là thợ săn, bọn họ đã sớm muốn đi vào nông hộ, học tập một chút kỹ thuật làm ruộng. Bây giờ có hơn ba mươi tên thầy giáo có sẵn, đơn giản chính là ông trời ban ơn.
Bạch Táp Táp cũng gật đầu nói: "Chúng ta cũng tìm không ít rau dại trở về, trồng ở bên chỗ cây ăn quả, mọi người có hứng thú về sau từ từ tham quan, hiện tại ta dẫn mọi người đến trường học nhìn xem."
"Chúng ta cũng có thể đến trường học?" Ba mươi mấy đại hán có xuất thân thổ phỉ vẻ mặt kinh ngạc.
Nếu dựa theo quá khứ mà nói, xuất thân của bọn họ là không được xuất hiện trong khuôn viên năm dặm xung quanh trường học, mà bây giờ tiểu cô nương dễ thương này lại muốn dẫn bọn họ đi tham quan trường học.
Mọi người đơn giản không thể tin vào tai của mình.
Bạch Táp Tâp lại cười nói: "Đúng thế, trường học chính là chỗ dùng người, nói không chừng chư vị đều sẽ trở thành Phu Tử của trường học đó."
"Không có khả năng không có khả năng." Nghe thấy như vậy, mọi người đều nhịn cười không được, suy cho cùng là tiểu nữ hài nói, không thể coi là thật.
Bọn họ là lớp người quê mùa, thậm chí còn có người là thổ phỉ, cho dù đã chiêu an hoàn lương, nhưng quá khứ không xóa nhoà được, làm sao có tư cách trở thành Phu Tử, hơn nữa bọn họ cũng không nhận ra đại tự, có thể dạy cái gì chứ.
Bạch Táp Táp lại cười khoát tay, chỉ nói với bọn họ đến là biết.
Thế là một chuyến này hơn bốn mươi người trùng trùng điệp điệp theo đường cũ trở về.
Lúc đến một đường tham quan không cảm thấy gì lúc trở về mọi người mới phát hiện nơi này thật sự là rất lớn.
Từ ruộng đất đến chuồng gia súc, công xưởng, chợ, một đoạn đường này đã đi rất lâu.