“Chúng ta lấy đâu ra bảo bối chứ?” Tộc trưởng bật cười khanh khách, đưa tay vỗ quần áo trên người: “Nhà chúng ta chỉ có bốn bức tường, nghèo đến nỗi chẳng có gì mà ăn, đồ ăn để gắng gượng qua mùa đông còn chẳng có, làm gì có bảo bối nào?”
“!” Nghe được đáp án như vậy, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li vô cùng bất ngờ.
Nếu bọn họ không có động giấu kho báu, cũng không có bảo bối gì đem giấu được, vậy khi trước sách của đại thúc què chân bị vứt đi đâu rồi? Rõ ràng ông ta nói Cái Khó Của Nhà Nông được giấu ở tộc Thôn Hỏa
Nhưng tộc trưởng tộc Thôn Hỏa cũng đâu thể lừa gạt bọn họ được.
Bạch Quân Quân nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Lẽ nào chúng ta đã hiểu sai ý của đại thúc què rồi. Cứ ngỡ rằng có động giấu báu vật, có lẽ đại thúc què chân chỉ giấu trên người tộc trưởng, hoặc là trong nhà ông ấy thôi thì sao?”
Lý Văn Li nhíu mày nghĩ ngợi: “Cũng không phải không có lý.”
Nhưng kể từ đó, công cuộc tìm kiếm cũng càng lúc càng trở nên khó khăn, nói không chừng tộc trưởng đã vứt sách ở đâu đó rồi cũng nên. Cũng có thể khi trước đại thúc què không giấu trong nhà của tộc trưởng, mà giấu ở chỗ tộc nhâ khác cũng chẳng biết chừng.
Thậm chí còn có khả năng người cầm quyển sách ấy đã bị chết đói, chết rét hoặc bị người của núi Vu Tổ bắt đi làm thí nghiệm, thì bọn họ càng không biết phải đi tìm cuốn sách đó ở đâu.
Nghĩ tới những khả năng như vậy, hai người cũng đau hết cả đầu.
Còn tưởng rằng đây là một chuyện dễ như trở bàn tay, ai ngờ lại khó giải quyết như thế.
Cũng chẳng còn cách nào, bọn họ chỉ có thể dùng cách của Sỏa Tử để tìm kiếm, đi từng nhà từng hộ trong tộc Thôn Hỏa để tìm cuốn sách ấy. Chẳng bao lâu sau, mọi người đều biết hai người tìm một miếng da dê, vậy là mọi người bắt đầu lật tung từng tấc đất trong nhà mình lên. Ấy thế mà chẳng có ai phát hiện ra thứ gì giống đồ mà bọn họ tìm cả.
Hai người chỉ đành mở rộng phạm vi, từ “tộc Thôn Hỏa” thành từng tấc đất của nơi vô chủ.
Cứ như vậy, sau giờ tan học, đám nhỏ không còn đi tìm rau dại hay quả lạ nữa, mà thay vào đó, bọn chúng đều đi quanh núi mà tìm một miếng da dê thần bí nào đó.
Đáng tiếc, qua hai ngày nữa, bọn họ vẫn không thu được gì cả.
Chớp mắt đã tới ngày thứ ba, dựa theo hạn định, ngày hôm nay là ngày bọn họ thành thân.
Có điều đôi vợ chồng son này vẫn một lòng muốn tìm sách, chẳng để ý bao nhiêu đến chuyện thành thân của mình, nhưng lần uống rượu mừng này thì lại khác hoàn toàn lần trước.
Đầu tiên, tình trạng sức khỏe của tân lang hoàn toàn khác nhau, lần trước A Đao bị hôn mê, phải để người khác đỡ mới bái đường thuận lợi được.
Sau đó là sự khác biệt về thân phận, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li chính là ân nhân cứu mạng của tất cả mọi người ở nơi đây, hơn nữa, bọn họ cũng có thể xem như chủ nhân, như người đứng đầu của nơi vô chủ này.
Vậy nên mọi người tổ chức hôn lễ này chẳng khác nào đại hôn của vua chúa, ai nấy đều tận tâm tận lực, chuẩn bị chu đáo từng li từng tí.
Khi Bạch Quân Quân khoác hỉ phục rực rỡ, mọi người cảm thấy nàng xinh đẹp vô cùng. Suy cho cùng, Bạch Quân Quân vốn đã cực kỳ xinh xắn, mặc y phục lộng lẫy như vậy thì lại càng kiều diễm, động lòng người.
Văn Nhân Phinh Đình hài lòng, nàng ta gật gù: “Cũng ra dáng đấy chứ, được rồi, mau lấy trang sức của ngươi ra đi, ta chải đầu cho ngươi.”
Bạch Quân Quân gật đầu, móc ra từ ống tay áo một bộ búi tóc bằng bạc vô cùng đơn giản.
Trên búi tóc bằng bạc này chỉ có một viên kim cương sáng lấp lánh, tuy rằng cũng khá đẹp, nhưng đối với tân nương trang mà nói, thứ này đơn giản tới mức khiến người ta muốn khóc. Đương nhiên, quan trọng nhất là búi tóc này thường dùng để buộc tóc đuôi ngựa, không hợp để búi tóc.
Văn Nhân Phinh Đình cạn lời, đưa tay ra gõ trán nàng: “Đừng có làm bừa nữa, mau lấy ra đây.”
Nàng ta biết, tuy Bạch Quân Quân đã cho Vu Noãn không ít đồ tốt, nhưng nàng nhất định vẫn còn thừa lại rất nhiều. Nàng ta hiểu rõ phong cách tiêu tiền như nước của “nghệ thuật gia” nhà nàng ta, bấy lâu nay, đồ thượng hạng mà Vũ Văn Loan Phi thưởng cho bọn họ nhất định không ít đâu.