Cuối cùng Sơn Hải tiên sinh cũng kiềm nén được sự xúc động trong lòng, cả đời này của ông ấy cũng chỉ nhận mấy đồ đệ như vậy, tuy rằng bản lĩnh học được khá tốt nhưng lại khuyết thiếu sự tôi luyện nơi thế gian, vốn tưởng rằng mở một con mắt nhắm một con mắt để bọn họ xuống núi rèn luyện là thành toàn cho bọn họ đạt được thành tựu nhưng kết quả lại làm cho ba người này mất tích, bỏ mạng.
Nếu biết kết quả là như thế này, lúc trước ông ấy nhất định sẽ niêm phong sơn môn, không cho đồ đệ xuống núi.
Nói ra thì là ông ấy gián tiếp hại chết mấy đồ đệ.
Cho dù sau đó Bạch Quân Quân và Lý Văn Li có nói bọn họ gặp được đồ đệ của ông ấy ở đất Đông, cuối cùng vẫn là đồ đệ của ông ấy trợ giúp bọn họ thoát khỏi đội ngũ Xích lão.
Nhưng tăm tích của các đồ đệ cũng chỉ giới hạn ở đây.
Sau đó tam Vương tử và cửu Hoàng tử đại chiến ở đất Đông, cùng với việc nhị Hoàng tử mượn đường lại tiếp tục đại chiến, thân thể ba đồ đệ ngốc kia của ông ấy đều có chỗ thiếu hụt, sao có thể trốn thoát được?
Cho nên tuy rằng Sơn Hải tiên sinh không nói gì nhưng trong lòng đã chấp nhận giả thiết đồ nhi không còn trên nhân gian này nữa rồi.
Trước đây hoạn nạn bôn ba không có thời gian nghĩ đến đã đành, trong khoảng thời gian này quá an nhàn, mỗi khi nghĩ đến ông ấy lại cảm thấy khổ sở, cho nên rất nhiều lúc ông ấy không dám dừng lại, chỉ có thể liều mạng chế tác các loại công cụ, làm cho mình không có thời gian nghĩ đến những nuối tiếc của đời người.
Ai ngờ hôm nay Bạch Quân Quân lại mang hy vọng đến cho ông ấy một lần nữa.
Các đồ đệ của ông ấy không chết, thậm chí bây giờ còn đang trợ giúp người có lẽ là minh quân duy nhất giành chính quyền, như vậy cũng không xem là cô phụ hai chữ Mặc giả.
Cũng phải đến lúc này thì Vũ Văn Loan Phi mới biết được hóa ra mấy người không trọn vẹn ở trong doanh trướng của Vũ Văn Kỳ lại là đồ đệ của vị Mặc gia danh chấn thiên hạ trước mắt này.
Nếu nói như vậy thì bên người Sỏa Tử… Vũ Văn Kỳ cũng coi như có cao nhân xoay quanh.
Vậy thiên hạ này…
Vũ Văn Loan Phi nhìn thoáng qua Bạch Quân Quân và Lý Văn Li với vẻ phức tạp, hai người này là người trời chọn có thiên thần phù hộ mà Vũ Văn Kỳ cũng có chút may mắn, hơn nữa quan hệ đôi bên cũng không tệ lắm.
Chắc kịch lớn… bằng hữu tương tàn binh nhận tương kiến* sẽ không diễn ra trong tương lai đâu nhỉ? Nghĩ đến đây Vũ Văn Loan Phi chỉ cảm thấy cháo trong bát cũng không còn ngon nữa.
Nhưng mà hắn không dám nói lời này ra, dù sao mọi người đang vui mừng, nếu hắn nhắc đến đề tài mất hứng như vậy thì chắc chắn sẽ bị chỉ trích.
Lý Văn Li lại bổ sung: “Chúng ta đã trả Quân Thượng Chi Sự cho đại thúc một tay rồi nhưng mà lúc trước đại thúc què chân nói thúc ấy đã giấu Nông Canh Chi Nan ở tộc Thôn Hỏa, cũng chính là gần đây, chúng ta vẫn chưa có thời gian tìm, đợi lát nữa chúng ta sẽ lên đường.”
“Không vội, các cháu vừa mới trở về, nghỉ ngơi cho khỏe đã rồi nói sau.” Sơn Hải tiên sinh khoát tay.
“Đúng vậy, cho dù sốt ruột cũng phải chờ hai con thành thân rồi hẵng nói.” Đan Hạc tiên sinh cũng gật đầu.
“Không sao ạ, dù sao tìm sách cũng chỉ là chuyện dễ thôi mà, hơn nữa tìm về được mới có thể yên tâm thành thân, như thế cũng rất tốt.” Bạch Quân Quân lại thấy không quan trọng lắm.
Lý Văn Li nghe xong, đôi mắt cũng cong lên, hùa theo: “Đại tiểu thư nói rất đúng, hơn nữa đối với chúng ta tìm sách cũng chẳng khác nào một chuyến dạo chơi ngoại thành, ngược lại ở nhà chuẩn bị hôn lễ mới càng mệt mỏi hơn đấy ạ.”
Thân là một đôi tân lang tân nương mà lại chỉ muốn nhàn hạ, tất cả mọi người cảm thấy bất đắc dĩ.
Nhưng mà ai bảo hai người bọn họ là đại lão chứ, ngoài nuông chiều ra thì mọi người còn có thể làm thế nào nữa?
Cứ như vậy, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li thành công thuyết phục mọi người, chỉ đợi ăn xong bữa sáng là đi tìm tộc trưởng tộc Thôn Hỏa tìm kiếm tung tích kho báu được cất giấu của họ.
Lại nói tiếp, đúng là bọn họ không biết những vật quý của tộc Thôn Hỏa được giấu ở đâu.
Mà sau khi nghe thấy câu hỏi của hai người, tộc trưởng tộc Thôn Hỏa cũng sửng sốt, dùng tiếng phổ thông trúc trắc trả lời: “Chúng ta có hang giấu vật quý.”
“?”Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều mở to hai mắt nhìn.
“Không phải chứ? Vậy những vật quý của mọi người đều đặt ở đó sao?”