Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1063 - Chương 1063. Thư

Chương 1063. Thư Chương 1063. Thư

Bạch Táp Táp vốn đang ở trạng thái lờ mờ ngơ ngác, sau khi nhìn Lý Văn Li một hồi lâu mới mím môi nở nụ cười.

Dù sao tiểu cô nương trước mắt và đại tiểu thư cũng là tỷ muội, một cái nhăn mày, một nụ cười vẫn giống nhau, mặc dù trên người Bạch Táp Táp có sự mềm mại mà đại tiểu thư không có nhưng tóm lại vẫn là người một nhà.

Lý Văn Li vẫn còn đang thảng thốt thì Bạch Táp Táp đã vỗ vỗ đầu Lý Văn Li như một bà cụ non.

“Yên tâm đi, bọn muội rất thích Văn Li ca, sẽ không làm khó dễ Văn Li ca đâu.”

“…” Lý Văn Li.

Vốn định khơi thông suy nghĩ cho đứa trẻ ngốc nghếch này, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị tiểu quỷ này đảo khách thành chủ, thật sự là…

Hắn yên lặng đứng dậy: “Ta cảm ơn muội.”

“Đừng khách sáo.” Bạch Táp Táp nghe không ra sự trào phúng trong lời nói của Lý Văn Li, cong môi nở nụ cười một cách ngây thơ.

Lý Văn Li cũng không tiếp tục quấy rầy nàng đọc thư nữa, sau khi sắp xếp một chiếc ghế nhỏ cho Bạch Táp Táp thì tiếp tục bận rộn nấu cháo.

Sau đó mọi người ngồi vây quanh bàn ăn ăn sáng, Táp Táp vui mừng chia sẻ với mọi người nội dung trong phong thư của Sỏa Tử.

“Sỏa Tử nói sẽ cố gắng bớt chút thời gian đến thăm chúng ta vào dịp Tết đấy.”

“Hả? Sỏa Tử ca ca nói thế á?” Trong ánh mắt Bạch Linh Vũ tràn ngập vẻ vui mừng.

“Sỏa Tử thật sự sẽ đến đây vào dịp Tết sao?” Tiểu Thiền cũng rất vui mừng.

Nhớ đến những ngày tháng khó quên mà mọi người đã trải qua ở huyện Đại, khi đó mỗi ngày mọi người đều tụ tập cùng nhau viết chữ, Sỏa Tử vĩnh viễn là người đầu tiên viết xong từ mới rồi đi nhận đồ ăn, mọi người đều cảm thấy ấn tượng sâu sắc.

Bạch Táp Táp gật đầu tỏ vẻ khẳng định, mọi người lập tức vui mừng reo hò.

Người này thì nói chuẩn bị phòng cho hắn, người kia lại nói giữ vài món đồ chơi cho hắn, còn có người nói muốn dẫn hắn cùng đi tìm tuyết liên.

Nói tóm lại, tất cả mọi người đều vui mừng nhảy nhót bởi phong thư của Sỏa Tử.

Bạch Quân Quân thấy mọi người tán gẫu sôi nổi thì không hề cắt đứt, cho dù nàng cảm thấy rằng mùa đông năm nay Sỏa Tử khó mà đến được.

Dù sao bây giờ thiên hạ vô cùng loạn lạc, ngũ Vương gia thuận lợi chiếm được Hoàng đô, kế tiếp hoặc là Vũ Văn Tuyển tranh đoạt hoàng vị, hoặc là ngũ Vương gia sẽ tắm máu những người phản đối mình, đương nhiên Sỏa Tử sẽ nằm trong danh sách vây quét của ông ta.

Sỏa Tử có thể đứng vững gót chân trong cuộc phân tranh kế tiếp đã là rất tốt rồi, cũng đừng trông cậy vào việc hắn còn có thể thoát ra mà đến đây đón Tết.

Sau khi được Táp Táp nhắc nhở như vậy, rốt cuộc Bạch Quân Quân cũng nhớ tới còn có một chuyện chưa làm, nàng cũng lấy hai phong thư của đại thúc què chân từ trong ngực ra.

“Đây là thư đại thúc què chân bảo cháu giao cho hai người.”

“Ai cơ?” Sơn Hải tiên sinh và Lâm nương tử đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Bọn họ đâu có quan biết người què người mù gì đấy đâu.

“Hai người đọc rồi sẽ biết.” Bạch Quân Quân chớp chớp mắt với hai người.

Sơn Hải tiên sinh và Lâm nương tử nghi hoặc mở phong thư ra, chẳng mấy chốc đã bị nội dung bên trong làm cho khiếp sợ. Sơn Hải tiên sinh xúc động không thôi, ngay cả tay cũng run rẩy theo, mà Lâm nương tử lại càng không kiềm nén được cảm xúc của mình, nước mắt tuôn rơi.

Nhìn thấy hai người đột nhiên sụp đổ khóc lớn, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Bạch Quân Quân, định tìm kiếm đáp án từ phía nàng.

Nhưng mà người biết chân tướng là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lại chỉ bình tĩnh tiếp tục ăn cháo và thịt thái hạt lựu kho cay.

“…” Mọi người.

Một lúc lâu sau Lâm nương tử mới ngừng khóc nói: “Quân Quân, Hồ Ly, ta thật sự cảm ơn hai người, cả Mặc giả chúng ta thật sự phải cảm ơn hai người.”

“???” Mọi người vẫn không hiểu ra sao cả.

Mà lúc này Bạch Quân Quân và Lý Văn Li mới bình tĩnh khoát tay: “Đây là cơ duyên của đại thúc què chân và Sỏa Tử, cho dù không có chúng ta thì bọn họ cũng được vận mệnh dẫn đến với nhau.”

“Nói là nói như vậy nhưng hai người chính là cơ hội của bọn họ.”

Bình Luận (0)
Comment