Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1062 - Chương 1062. Suy Đoán Tâm Tư Ba Lần

Chương 1062. Suy đoán tâm tư ba lần Chương 1062. Suy đoán tâm tư ba lần

A Đao không hi vọng cưỡng ép Vu Noãn trả ơn nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn bị buộc phải trả ơn.

Bởi vì xà độc mà hai người dính dáng đến nhau mà nay lại bởi vì xà độc mà kết làm phu thê, A Đao thật sự không biết nên nói điều gì.

“Có lẽ hết thảy đều là ý trời.” Vu Noãn nở nụ cười: “Nhưng mà ta cảm thấy ông trời rất tốt, ta vô cùng vui mừng vì sự sắp xếp của ngài ấy.”

“?” A Đao kinh ngạc nhìn nàng ấy: “Nàng…”

“Đồ ngốc.” Vu Noãn bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: “Nếu như ta không sẵn lòng thì sao lại đồng ý thành thân với chàng? Dù sao cũng phải xuất giá mà mấy ngày này ở chung ta cũng xem như đã nhìn thấy thái độ làm người của chàng rồi, nói tóm lại chung sống với chàng cũng không tệ chút nào.”

A Đao há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

“Tóm lại chàng cũng đừng trách chúng ta thay chàng đưa ra quyết định lúc chàng đang hôn mê mới tốt.” Vu Noãn hơi áy náy.

Lúc này tay của A Đao bị ngân châm giữ lại, hắn cũng không nói gì cả mà chỉ nghiêng người về phía trước khẽ hôn lên môi Vu Noãn.

Đúng lúc Bạch Táp Táp đang muốn tiến vào hỏi hai người muốn ăn sáng món gì thì kết quả lại thấy được cảnh tượng thân mật đó của hai người, khuôn mặt nàng đỏ bừng, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Tiểu cô nương đã hiểu chuyện rồi, nhìn thấy động tác thân mật như vậy thì chỉ cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng, nàng nhanh chóng trở về phòng bếp.

Lúc này ở trong phòng bếp chỉ có mỗi Lý Văn Li đang vội vàng nhóm bếp nấu bữa sáng cho mọi người, nhìn thấy Bạch Táp Táp chạy về, dáng vẻ như một con tôm luộc thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Sao thế?”

“À… không… không có gì.” Bạch Táp Táp chột dạ nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn Lý Văn Li. Cũng chẳng có cách nào, chuyện này thật sự khó có thể mở miệng, một tiểu cô nương như nàng sao có thể không biết ngượng mà nói ra được.

“Không có gì.” Bạch Táp Táp chỉ có thể tiếp tục lắc đầu.

Lý Văn Li cẩn thận quan sát tiểu cô nương, cong môi cười rồi đi đến bên cạnh nàng: “Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi này của muội, chẳng lẽ là đã biết chuyện gì rồi?”

“?” Bạch Táp Táp mở to mắt, vốn muốn hỏi biết gì cơ nhưng sau đó lại thay đổi ý nghĩ, hay là Văn Li ca cũng đã thấy được cảnh tượng vừa rồi?

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nàng lại đỏ lên: “Muội… muội không phải cố ý nhìn thấy đâu… Muội…”

Bạch Táp Táp đang cố gắng muốn giải thích thì đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một phong thư.

“Ơ?”

Lý Văn Li cười, lắc lắc phong thư trong tay: “Lần này chúng a ra ngoài còn gặp được Sỏa Tử, hắn ấy à, tuy rằng vẫn luôn ở bên ngoài nhưng trong lòng vẫn nhớ mong mọi người, chẳng phải còn đặc biết viết thư cho các muội đây sao.”

Bạch Táp Táp mở to mắt: “Chẳng lẽ Văn Li ca nói biết là…”

“Biết Sỏa Tử bảo ta truyền tin đấy.” Lý Văn Li trả lời rất tự nhiên: “Nói ra thì sao tiểu quỷ muội lại biết được? À, ta biết rồi, chắc chắn là đại tiểu thư nói cho muội đúng không?”

“À…” Bạch Táp Táp xấu hổ, gật đầu cũng không phải mà lắc đầu cũng không phải.

Nhìn thấy Táp Táp vẫn thận trọng như vậy, Hồ Ly cảm thấy kỳ lạ, nghiêng nghiêng đầu, hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng giống như nghĩ đến điều gì đó: “Hay là ngoài chuyện này ra muội còn có tâm sự?”

“!” Bạch Táp Táp lắc đầu theo bản năng.

Hồ Ly ca thông minh tuyệt đỉnh, nàng rất sợ hắn sẽ lập tức đoán được chuyện mình không cẩn thận đụng phải cảnh A Đao ca và Vu Noãn tỷ hôn môi.

Ai ngờ giây tiếp theo, Lý Văn Li lại vuốt vuốt mũi nàng, đôi mắt thâm thúy cong lên như vầng trăng non: “Hay là muộn luyến tiếc vì trưởng tỷ sắp xuất giá?”

“Dạ?” Bạch Táp Táp lại sửng sốt.

Lý Văn Li xoa xoa đầu nàng: “Yên tâm đi tiểu nha đầu, tuy rằng trưởng tỷ xuất giá nhưng sẽ không chia xa các muội đâu, trên đời này sẽ chỉ có thêm người yêu thương các muội thôi.”

Bình Luận (0)
Comment