Bữa cơm của mọi người diễn ra trong không khí vui mừng.
Cơm no rượu say, tộc Thôn Hỏa cũng rất tự nhiên mà đốt lửa giữa khoảng sân chơi của trường học, bắt đầu nhảy múa, hát hò tưng bừng.
Sau đó, đôi vợ chồng son cũng bị đẩy tới bên ngọn lửa, cùng tham gia múa hát với mọi người.
Bên ánh lửa bập bùng, mọi người cười đùa vui vẻ, thậm chí có người còn hát vang khúc nhạc xa xưa của tộc Thôn Hỏa, dưới bầu trời đêm, bữa tiệc mãi chẳng tàn.
Tình ý nồng nàn, Lý Văn Li ôm Bạch Quân Quân vào trong lòng, trao nàng nụ hôn mãnh liệt.
Vì thế, cảm xúc của mọi người lại càng dâng trào.
Dưới ánh trăng, bên lửa trại, đôi vợ chồng trẻ tuổi ôm lấy nhau, thân bằng cố hữu xung quanh múa hát tưng bừng. Không có bom đạn, không có khói lửa chiến tranh, đẹp đẽ tựa như chốn đào nguyên được ghi tạc trong sử sách.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cảm thấy thế nào thì không ai biết, nhưng Vũ Văn Loan Phi thì hạnh phúc khôn cùng, hắn ôm lấy bả vai thê tử của mình, chân thành nở một nụ cười.
“Chỉ mong ta sẽ chẳng bao giờ tỉnh giấc mộng này.”
Văn Nhân Phinh Đình sửng sốt, một lúc lâu sau mới thì thầm bên tai hắn: “Có nói chắng điện hạ cũng không biết, đã nhiều ngày nay, thiếp đã thật sự cảm nhận được cuộc sống điền viên yên bình hạnh phúc, những tháng ngày êm đẹp mà điện hạ hằng mong mỏi, thiếp cũng hy vọng tháng ngày như vậy có thể kéo dài mãi mãi.”
Nghe Văn Nhân Phinh Đình nói vậy, Vũ Văn Loan Phi ôm nàng càng chặt hơn.
Dưới ánh lửa trại này, đôi vợ chồng thứ hai ôm chặt lấy nhau.
Vì thế, đôi vợ chồng thứ ba vẫn còn đang ai lo việc nấy bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Khi Vu Noãn và A Đao ăn ý nâng chén rượu lên, cụng chén với nhau, Lâm nương tử đột nhiên xuất hiện phía sau lưng hai người, nghịch ngợm cụng đầu hai người lại với nhau, A Đao không kịp trở tay mà môi chạm môi với Vu Noãn.
Rượu trên tay họ cũng văng tung tóe khắp người, nhưng lúc này đôi vợ chồng son cũng không quan tâm đến rượu trên áo quần mình nữa, giọng nói của Lâm nương tử vang vọng bên tai bọn họ: “Người khác cũng đang phát cơm chó rồi, các ngươi không thể để thua bọn họ được.”
Vu Noãn: “…”
A Đao: “…”
Vì thế, dưới màn đêm, ba đôi uyên ương tâm đầu ý hợp, mấy đôi vợ chồng và tình nhân của tộc Thôn Hỏa cũng âu yếm nhau.
Nhất thời, ở nơi này chỉ toàn là cơm chó.
Vốn dĩ Đan Hạc tiên sinh còn cảm thấy như vậy không hợp đạo, tuy rằng bọn họ ẩn cư, nhưng lễ nghĩa vẫn phải đặt lên hàng đầu, tình chàng ý thiếp vẫn nên tế nhị một chút thì hay hơn.
Nhưng Thiện Từ đại sư lại là người đầu tiên lắc đầu phản đối: “Ngày trọng đại thế này, cứ để bọn họ thoải mái một chút đi, người xưa còn từng nói yêu nhau cởi áo cho nhau kia mà, ta tuy tuổi đã cao nhưng không phải người cổ hủ, chi bằng cũng cởi mở như người xưa đi?”
Lời Thiện Từ đại sư nói khiến cho mấy vị tiền bối khác kinh ngạc vô cùng, một lúc lâu sau mới mỉm cười gật gù.
“Cũng phải, chúng ta đâu thể kẹt lại với lễ nghĩa, đạo lý được chứ.”
Mọi người tìm được tiếng nói chung, có điều bọn họ đã ở tuổi này rồi, không chơi hết mình được như thanh niên trai tráng.
Bọn họ ăn uống no nê, chuẩn bị trở về tắm rửa, nghỉ ngơi, trước khi đi còn không quên dặn dò Lý Văn Li và Bạch Quân Quân trở về phòng thật sớm, đừng để lỡ giờ lành để động phòng.
Hai người chỉ phất tay tỏ ý nghe lời, sau đó tiếp tục vui đùa với mọi người ở tộc Thôn Hỏa.
Mãi đến khi trăng lên cao, đại tiểu thư say bí tỉ mới được Lý Văn Li ôm về phòng.
Khi bọn họ rời tiệc, tất cả mọi người đều hoan hô chúc phúc, ai ai cũng vui mừng khôn xiết.
Cứ thế, hai người trở về phòng.
Đặt đại tiểu thư lên giường xong, Lý Văn Li tới phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho nàng, đang đợt nước được rót đầy bồn, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Lý Văn Li quay đầu lại, trông thấy Bạch Quân Quân, nàng mỉm cười dịu dàng, tựa vào song cửa: “Tiểu nương tử nhà ai đang đứng đây đợi nhân tình ghé thăm vậy?”