Bình bị ngập đầy bùn chỉ là chuyện thường, thậm chí có cái còn không được đóng kín.
Tiếp tục vớt đồ lên, xương xẩu bên trong đang yên đang lành cũng bị dính bùn hồi tanh bẩn thỉu.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân sững người.
Nếu để tộc Thôn Hỏa biết hai người phạm vào điều tối kỵ này, liệu bọn họ có làm căng lên không?
Bạch Quân Quân đỡ trán, không biết nên giải quyết ra sao, tất cả lại tại hồ ly kia, hắn gây ra chuyện lớn thế này, giờ thì hay rồi, hắn định giải quyết thế nào đây?
Lý Văn Li cũng cười ngượng: “Yên tâm đi, để ta lo.”
Dứt lời, Lý Văn Li dùng dị năng hệ phong lấy hết bùn đất trong bình ra. Bạch Quân Quân tinh mắt nhận ra trong một bình đựng xương có một vài quyển trục, có điều quyển trục này cũng dính đầy bùn đất, không nhìn ra được nguyên dạng.
Lý Văn Li bình tĩnh điều khiển dị năng hệ thủy gột sạch bùn đất trên quyển trục, sau đó dùng dị năng hệ hỏa lên mấy khúc xương, xương cốt không bắt lửa, nhưng lại tỏa ra nhiệt năng kinh người, nhanh chóng hong khô cả quyển trục lẫn bền mặt bình đựng, cuối cùng, hắn dùng dị năng hệ phong thổi tắt ngọn lửa khi nãy.
Sau một phen xử lý gọn gàng, số xương xẩu kia thậm chí còn sạch sẽ hơn cả lúc ban đầu.
Lý Văn Li rất hài lòng với kết quả mình đạt được, chuẩn bị cho xong mọi chuyện, hắn mới cất lại xương xẩu vào trong bình, rồi đặt lên giá gỗ.
Đài tế lại sạch bóng như lúc ban đầu, Lý Văn Li nhìn về phía Bạch Quân Quân mà tranh công: “Đại tiểu thư có vừa lòng không ạ? Ta còn bảo dưỡng cho xương cốt của tổ tiên tộc Thôn Hỏa một lượt, giải quyết cả vấn đề chuột, kiến, sâu bọ cho bọn họ luôn rồi.”
Bạch Quân Quân khâm phục giơ ngón cái lên tán thưởng hắn, chẳng còn lời nàng để nói, nàng bèn lấy số quyển trục vừa được Lý Văn Li hong khô ra để xem xét.
Có điều trên quyển trục này toàn là bùa chú với hình thù kỳ lạ, trông có vẻ là mật ngữ mà tổ tiên tộc Thôn Hỏa tuyền lại, hoặc cũng có thể là thành quả từ việc bói toán của bọn họ. Nói tóm lại, Bạch Quân Quân xem không hiểu.
Chỉ có một quyển trục trông có vẻ quen mắt, chất liệu không khác Quân Tượng Chi Sự là bao, bên trong ghi chú toàn kiến thức về việc làm đồng áng, trị thủy, thủy lợi gì đó.
Bạch Quân Quân biết mình không tìm nhầm nơi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Bạch Quân Quân sử dụng dị năng hệ mộc, dụng lại một thần đài khác cho tộc Thôn Hỏa, sau đó lại đặt bình đựng xương cốt xung quanh thần đài.
Nơi này vốn bị cá sấu chiếm cứ, bây giờ thần đài tồi tàn dơ bẩn đã được tu sửa lại, mới mẻ khang trang. Bạch Quân Quân không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, lại dùng dị năng xây cho bọn họ một cây cầu lớn khang trang.
Cây cầu hình bán nguyệt đột nhiên trồi lên từ mặt đất, nối liền đài tế với bờ bên kia, gỗ trên cây cầu chặt chẽ, chắc chắn như thế được chặt ra từ cây cổ thụ lâu đời nhất.
Lo liệu xong mọi chuyện ở nơi này, hai người mới ném đám cá sấu vào không gian, sau đó khỏi hành về nhà.
Lãng phí chút thời gian ở đây, khi bọn họ về tới nơi, vừa hay là lúc dùng cơm tối.
Trong trí nhớ của mọi người, rõ ràng hai người này đang trong phòng tân hôn, nhưng bây giờ lại ra ngoài dùng cơm bằng thường phục đơn giản nhất.
Có điều Bạch Quân Quân vẫn còn buộc tóc đuôi ngựa, không búi tóc như nữ tử đã gả chồng.
Văn Nhân Phinh Đình đỡ trán, một ngày nào đó, nàng ta nhất định phải dạy cho nha đầu này một lớp nữ đứa mới được, ba năm chạy nạn, nàng đã quên hết tất cả những thứ ấy rồi.
Về sau này, nàng chính là vương hậu của nơi đây, mấy thứ này vẫn nên biết rõ mới được.
Nhưng Bạch Quân Quân vẫn chưa biết mình sắp gặp phải nữ phu tử môn nữ đức khiêm khắc nhất trần đời, nhìn thấy cơm ngon canh ngọt trên bàn, nàng lập tức ngồi xuống bàn.
Vốn tưởng đôi vợ chồng son này còn diện hỉ phục ra đây nhận lời chúc thêm một lượt nữa, ai ngờ bọn họ lại dân dã thay thường phục ra đây dùng bữa.
Mọi người càng nghĩ càng mừng.