Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1080 - Chương 1080. Trưởng Bối Chúc Phúc

Chương 1080. Trưởng bối chúc phúc Chương 1080. Trưởng bối chúc phúc

Vũ Văn Loan Phi bị hỏi lại, chột dạ đáp: “Kẻ nào nói ta bị bệnh hả, ngươi mới bệnh ấy!”

Lý Văn Li mỉm cười vỗ vai hắn: “Được, chứng ta đừng chó chê mèo lắm lông nữa, mấy ngày nay sống ở đây thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Nói đến đây, Vũ Văn Loan Phi cũng vui mừng.

Mấy ngày nay, ngoại trừ niềm vui khi được sống cuộc đời nhàn vân dã hạc như mong muốn, hắn còn vô cùng sung sướng khi được gặp gỡ Sơn Hải tiên sinh.

Sơn Hải tiên sinh quả đúng là kỳ tài xuất thần nhập hóa của nghề làm gỗ. Vì muốn học hỏi nhiều hơn, hắn thường xuyên giao lưu với Sơn Hải tiên sinh. Bên cạnh đó, Sơn Hải tiên sinh cũng rất ngạc nhiên trước tài hoa của hắn.

Hai người trở thành huynh đệ kết nghĩa, gần đây còn định lên kế hoạch sửa sang lại Thần Tiên Cư cũ kỹ kia, thử như điêu khắc một hình ở chỗ này chỗ kia, khiến nơi này càng mang thêm vẻ uy quyền, cao quý.

Đối với việc này, Văn Nhân Phinh Đình và Lâm nương tử đều không hưởng ứng lắm. Suy cho cùng, mấy thứ như hình điêu khắc này kia tuy đẹp, nhưng lại tốn thời gian công sức, hơn nữa cũng chẳng có tác dụng thực tế gì, chẳng bằng lắp ráp thêm nhiều đồ đạc trong nhà, vại đựng, thau chậu gì đó còn thiết thực hơn.

Hai người bọn họ một già một trẻ, chỉ đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào, hiển nhiên, bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định điêu khắc.

Ngặt nỗi bận bịu chuyện hôn sự của Lý Văn Li và Bạch Quân Quân, nên chuyện này đã bị trì hoãn, hiện giờ đại sự đã thành, đây là lúc để bọn họ bắt đầu lên kế hoạch điêu khắc.

Vì thế, Vũ Văn Loan Phi kích động đi xuống lầu tìm tri âm tri kỷ của mình.

Lúc này, mọi người đều đã dùng xong bữa sáng từ lâu, vốn nên ai bận việc nấy, vậy mà lúc này ai ai cũng ở lại nhìn xem Bạch Quân Quân đang ăn gì đó.

Ánh mắt sục sôi kia cứ như thể ngắm nhìn bạn bè thân hữu xa cách đã lâu, ít nhiều gì tố chất tâm lý của Bạch Quân Quân cũng mạnh, nhận được ánh mắt như vậy mà nàng vẫn có thể bình tĩnh tự tin, muốn ăn gì thì ăn nấy.

Lý Văn Li cũng tự giác ngồi xuống bên cạnh Bạch Quân Quân, bắt đầu dùng bữa sáng cùng với nàng. Ấy thế mà Vũ Văn Loan Phi lại cảm thấy không được tự nhiên, hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà nhìn mọi người: “Các ngươi… Có nhìn thấy gì kỳ lạ không?”

“Hử…” Mọi người quay đầu lại theo quán tính, quả nhiên trông thấy thái độ nửa hóng hớt nửa ân cần của hắn, bọn họ trăm miệng một lời: “Không có không có.”

“… Rõ ràng là có.” Vũ Văn Loan Phi không ngại vạch trần.

Mọi người nghe vậy cùng nghẹn lời, mãi một lúc lâu sau mới nghĩ được kế đẩy Đan Hạc tiên sinh ra đứng mũi chịu sào. Đan Hạc tiên sinh tằng hắng, nghiêm giọng bảo: “Khụ khụ, các ngươi sống ở lầu hai có quen không? Về sau… Về sau nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với chúng ta, các ngươi đã thành gia lập thất, về sau phải sống cho ra dáng vợ chồng, nhất định không được tùy hứng, làm bậy nữa.”

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đang ăn cơm bỗng khựng lại, cuối cùng bọn họ cũng biết vì sao đám người kia không giải tán, hoá ra là đang tổ chức lớp đạo đức tư tưởng cho bọn họ đây mà.

Nhưng mà... hai người cũng đâu có làm ra chuyện gì khác người? A Đao và Vu Noãn cũng đâu có bị tra tấn tinh thần như thế. Còn bọn họ chẳng làm gì cũng bị đối xử đặc biệt, càng nghĩ càng thấy bất công.

Nhưng Đan Hạc tiên sinh mới chỉ nói một câu như thế, mọi người đã mồm năm miệng bảy tiếp lời.

Ý chính của mấy lời này chính là bọn họ phải sống cho thật tốt, thanh bình ổn định, nhất định phải vì người kia mà bảo vệ bản thân cho tốt, không nên tiếp tục mạo hiểm, tràng giang đại hải một hồi.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nghiêm túc gật đầu hứa với bọn họ.

Thái độ lễ phép kia khiến cho Vũ Văn Loan Phi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng khiến cho mọi người vừa ngượng ngùng lại vừa chẳng ngớt miệng được.

Đương nhiên, Vũ Văn Loan Phi cảm thấy không tưởng tượng nổi là vì hai kẻ này đều chẳng phải lương dân gì cho cam, bọn họ có thể dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời người khác như vậy, hắn vô cùng kinh ngạc.

Về phần mọi người ở đây, bọn họ ngượng ngùng bởi lẽ chính hai người này đã xây dựng nên nơi này, mọi người đều phải dựa vào Bạch Quân Quân và Lý Văn Li mà sống, vậy mà bây giờ lại đảo khách thành chủ mà dạy bảo ân nhân, bọn họ có nghĩ thế nào cũng cảm thấy không nên, đúng là không nên…

Nhưng nguyên nhân khiến cho Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ngoan ngoãn lại đơn giản đến khó tin, bởi lẽ tuy mọi người lải nhải đủ đường, nhưng đằng sau những lời nhàm chán ấy chính là sự yêu thương và hy vọng dành cho bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment