Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1081 - Chương 1081. Vui Không? Bất Ngờ Không?

Chương 1081. Vui không? Bất ngờ không? Chương 1081. Vui không? Bất ngờ không?

Đối với người ở thời chiến loạn, thậm chí cả ở thời đại khải huyền kia, thì sự ấm áp này luôn là điều mà không được.

Kiếp trước, bọn họ sống tạm bợ ở thời đại ấy, tới khi chuyển sang kiếp này, bọn họ vẫn luôn phải chạy nạn, bôn ba khắp nơi, chẳng phải đều mong phút giây bình yên sung túc lúc này hay sao? Nghĩ như thế, sao lại cảm thấy phiền hà được?

Chẳng bao lâu sau, bữa sáng của hai nhân vật chính đã kết thúc, bọn họ lắng nghe hết mất lời lải nhải của bà con, suối cùng vỗ tay: “Sơn Hải tiên sinh, chúng ta có thứ này muốn tặng cho ông đó.”

“?” Sơn Hải tiên sinh bỗng thấy chuyện này vừa đáng kỳ vọng lại vừa đáng sợ.

Mỗi lần hai người này đưa ra thứ gì, thì thứ đó đều là hàng thượng phẩm, hoặc độc nhất vô nhị.

Ví dụ như việc phát hiện ra Thần Tiên Cư này, ví dụ như mang về cho , hiện giờ hai người bọn họ còn nói có gì đó muốn đưa cho ông ấy, Sơn Hải tiên sinh đã không kìm lòng được nữa.

Bạch Quân Quân bình tĩnh, móc ra một quyển sách cổ.

Sơn Hải tiên sinh, tập trung nhìn vào đây. Hả! Thứ này trông thật là quen quá đi.

Ông ấy run rẩy đưa cuốn trục ra phía có ánh sáng mà nhìn, dễ dàng nhận ra được Cái Khó Của Nghề Nông.

???

Sơn Hải tiên sinh cả kinh: “Thứ này… Các ngươi tìm được thứ này ở đâu thế?”

Mấy ngày nay mọi người vẫn luôn vùi đầu vào tìm Cái Khó Của Nghề Nông, nơi này thiếu chút nữa đã bị lật tung từng viên gạch nhưng Cái Khó Của Nghề Nông vẫn không hề xuất hiện.

Sao bây giờ bọn họ lại tìm thấy rồi?

Rõ ràng ngày hôm qua bọn họ vừa bái đường thành thân cơ mà?

Bạch Quân Quân thành thật đáp: “Buổi chiều ngày hôm qua, chúng ta đã ra ngoài một chuyến, không chỉ tìm thấy Cái Khó Của Nghề Nông, mà còn phát ra vô số bảo vật.”

“???” Mọi người ngồi xung quanh đều sửng sốt, vào ngày bái đường thành thân, hai người này vẫn còn tâm trí ra ngoài tìm đồ sao? Có cần phải nhiệt tình đến thế không?

Hai người không để ý gì, chỉ làm bảo mọi người tập hợp ở trước trường họp, lát nữa sẽ đưa những thứ đồ cần thiết qua đó.

Vũ Văn Loan Phi và ba mươi mấy trai tráng đều nói muốn hỗ trợ, nhưng lại bị Bạch Quân Quân khéo léo từ chối.

Hai người chỉ nói bọn họ có thể làm được.

Đến khi bọn họ đưa chiến lợi phẩm tới trường học, ai nấy đều ngẩn cả người.

Thứ đầu tiên hấp dẫn tầm mắt của mọi người là một lũ quái vật chồng lên lên nhau thành một ngọn núi nhỏ.

“Rồng... Rồng đất!!!”

Mọi người đều bủn rủn chân tay, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, ngay cả người dân tộc Thôn Hỏa cũng khiếp sợ vô cùng. Bọn họ bàng hoàng ngồi thụp xuống đất, sau đó quỳ lạy dập đầu với núi cá sấu kia, trong miệng còn có mấy tiếng ê ê a a mà không ai hiểu được.

“?” Thấy thái độ như vậy của mọi người, đến lượt Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ngẩn ra.

Đám người này có ý gì đây?

Thì ra ở thời cổ đại, loài này được gọi là rồng đất?

“Các ngươi… Này… thứ này…” Bốn vị tiên sinh lớn tuổi thận trọng đếm một lượt, đám rồng đất này không dưới năm mươi con, con nhỏ dài ba thước, con lớn lên tới chín thước. Xem ra cả hang rồng đất đều đã bị hai người này xới tung lên rồi.

Đương nhiên, xới tung hang rồng đất cũng đã đủ đáng kinh ngạc rồi, điều khiến bọn họ kinh hồn bạt vía hơn cả chính là mọi người đã sống chung với một bầy rồng đất bấy lâu nay! Ai cũng biết rồng đất là loài ác thú chuyên ăn thịt người, nếu trên đời này có ai giết được rồng đất, đều sẽ được triều đình ngợi khen, phong thành dũng sĩ, thậm chí khi nhập ngũ chẳng cần quân công cũng có thể xuôi chèo mát mái lên làm quan lớn.

Mặc dù phần thưởng phong phú tới vậy, nhưng cũng chẳng có mất ai dám đi tới giết rồng đất.

Suy cho cùng, tuy rằng mọi người có thể chia bè kết phái, nhưng rồng đất cũng là một loài sống quần cư, một lần xuất hiện cũng phải có tới mười mấy con.

Vì thế, trước một đàn rồng đất, mọi người chỉ có hai lựa chọn, hoặc là dọn nhà lánh nạn, hoặc là hiến tế súc vật. Tuy nhiên, dù bọn họ đã hiến tế gia cầm gia súc, rồng đất vẫn không vừa ý, cuối cùng thôn tính cả một làng, bản, chẳng còn ai giữ được mạng cả.

Nói tóm lại, rồng đất là loài sinh trưởng nơi ẩm ướt, là nỗi ám ảnh của người người nhà nhà. Có những người tuy chưa từng tận mắt trông thấy rồng đất, nhưng từ truyền thuyết được kể lại, bọn họ cũng khó mà nguôi nỗi sợ.

Còn tộc Thôn Hỏa thì đă chẳng còn lạ lẫm gì với rồng đất nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment