Tuy rằng hiện giờ tộc Thôn Hỏa và mọi người ở đây cũng có mối quan hệ không tồi, nhưng cũng rất khó để đảm bảo cho lợi ích hai bên không có xung đột gì.
Nhưng nếu như khai quật mộ của tổ tông nhà người ta lên, vậy thì đúng là chuyện lớn.
Với cái lối sống có thù tất báo của tộc Thôn Hỏa này, lẽ nào bọn họ sẽ liều mạng với bọn họ hay sao?
Vũ Văn Loan Phi vừa nói dứt câu, tất cả mọi người, bao gồm cả Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều nhất trí nhìn về phía tộc trưởng tộc Thôn Hỏa.
“?” Tộc trưởng hồn nhiên chớp mắt.
Một lúc lâu sau ông ta mới hiểu ra mọi người nói gì, bè đáp: “À... thứ này đâu có thuộc về phần mộ.”
“?”
Lúc này đến lượt mọi người ngẩn ngơ.
Tộc trưởng chỉ về phía mấy thức đồ gốm sứ kia: “Đây đều là thứ được vứt bỏ từ hơn ngàn năm trước, tổ tông chúng ta giữ lại là vì lo mấy thứ này bị truyền ra ngoài, dẫn đến ôn dịch lan tỏa rộng rãi. Nhưng cũng không ai nói chúng ta không được dùng cả.”
Nhưng khi ấy bọn họ sợ nến dùng thì sẽ nhiễm phải bệnh truyền nhiễm, hơn nữa nơi đó đã trở thành ổ của rồng đất, bọn họ cũng chẳng dám bén mảng lại gần. Khi trời đổ về đông, tuy bầy rồng đất đã bỏ đi, nhưng mọi thứ ở nơi đó đều đã đóng băng, chẳng thể nào lấy được về.
Tộc trưởng nói xong, những người dân của tộc Thôn Hỏa cũng bắt đầu căng thẳng: “Vậy mấy thứ này có truyền bệnh nữa không?”
Hoá ra mọi người ở đây chẳng bận tâm chỗ đồ gốm này có phải bảo bối của tổ tông hay không, mà chỉ quan tâm thứ này còn mang vi khuẩn truyền nhiễm bệnh hay không.
Lý Văn Li chết cách, chỉ biết nhấn mạnh lần nữa rằng mấy thứ này đều vô hại, không có độc, hiện tại đã hoàn toàn sạch như mới, có thể đưa vào sử dụng.
Mọi người vẫn còn bán tín bán nghi.
Lúc này Vũ Văn Loan Phi dũng cảm hẳn lên, hắn tiến tới bên cạnh chỗ bình gốm sứ kia, chỉ định sờ một lát, vậy mà lại quyến luyến chẳng rời tay.
Huynh đệ kết nghĩa của hắn, Sơn Hải tiên sinh cũng nhắm mắt đưa tay sờ thứ đồ kia. Hai người cứ thế mà ngồi xổm xuống nghiên cứu hoa văn, hình khắc của mấy thứ này.
Đến bây giờ, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhưng coi như nhìn ra được, hoá ra số bình gốm này tuy là hàng thượng phẩm, nhưng chỉ có Vũ Văn Loan Phi và Sơn Hải tiên sinh là cảm thấy hứng thú.
Những người khác chẳng hề có chút hứng thú nào với mấy thứ đồ đã bầu bạn với người chết hàng ngàn năm hết.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li chẳng còn cách nào, chỉ đàm tạm thời tìm một kho hàng để cất mấy thứ này, để ai cần thì tự đi lấy.
Mọi người gật đầu lia lịa, chỉ hận không thể mau mau ném mấy thứ này vào một xó, sau đó coi chúng như không khí.
Chi khuân vác đồ đạc, mọi người còn phát hiện ra một chiếc rương chứa đầy quyển trục.
Bốn vị trưởng bối đều tỏ vẻ rất hứng thú với thứ này, bọn họ vui vẻ ôm chiếc rương sách kia đi, sau đó cứ hễ rảnh rỗi là lại lấy ra nghiên cứu.
Suy cho cùng, so với bề dày lịch sử chỉ được nghe qua miệng người khác của tộc Thôn Hỏa, bọn họ thích số sách này hơn nhiều.
Cứ như vậy, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đã chia sẻ thành quả của cuộc phiêu lưu ngày hôm qua cho mọi người xong xuôi.
À thì... cũng không phải không giữ lại thứ gì, hai người vẫn còn giữ một rương châu báu và mấy bộ đồ da.
Có điều mấy thứ này không dễ phát hiện ra như chỗ đồ sứ kia, ngâm mình trong đầm lầy hơn ngàn năm, sự xuất hiện của mấy thứ này rất có thể sẽ làm khó mọi người.
Mọi người nhìn thấy chỗ đồ quý này mà lại lo gặp ôn dịch, chẳng bằng không đưa ra luôn cho rồi, không nhìn thấy thì sẽ không phiền lòng, chuyện này tốt đẹp biết bao nhiêu.
Cho nên hai người vô cùng ăn ý mà giấu kỹ hai rương báu còn lại.
Lo liệu xong mấy thứ đồ này cũng vừa hay tới giờ cơm trưa, bây giờ vẫn còn dư lại rất nhiều đồ ăn trong tiệc cưới ngày hôm qua, mọi người lại mở thêm một bữa tiệc phu lnh đình nữa với chỗ thức ăn thừa.
Cơm no rượu say, mọi người cũng chẳng muốn ngủ trưa mà bắt tay vào làm ruộng, dệt vải, ngay cả phường chế da cũng bắt tay vào công cuộc chế tạo chính.
Nói đến phương pháp xử lý da thú, Bạch Quân Quân chưa từng được chứng kiến, nàng vô cùng tự giác mà tới xưởng da học hỏi.