Bên trong hai nước có rất nhiều tiểu quốc và thành trì được lập ra, nhưng tất cả những nơi này đều phải phụ thuộc vào hai nước lớn.
Hai nước bị núi Vu Tổ khống chế và ngăn trở, nên không có bên nào ý muốn thôn tính bên còn lại.
Lúc ấy nơi này là một mảnh đất thịnh vượng, phồn hoa, quân chủ anh minh, dân chúng an cư lạc nghiệp, thương nhân buôn bán suôn sẻ, thậm chí còn đạt được thành tựu lớn hơn cả thành chủ của thành Phục Ba.
Địa phận của hai đất nước không giống nhau, phương hướng phát triển cũng hoàn toàn khác biệt.
Bá Chủ Chung Sơn ở gần biển, vậy nên ngành làm muối phát đạt vô cùng, gần như là nơi xuất khẩu muối lớn nhất năm châu bốn bể, cỏn phía bên này khí hậu hợp lòng người, có thể nuôi tằm, hái dâu, thủ công nghiệp vô cùng phát triển.
Kim Diễm Quốc chiếm phần lớn hoàng đô, vùng phía tây và nơi vô chủ của thời đại này. Nơi này có tài nguyên khoáng sản phong phú, vậy nên Kim Diễm Quốc rất tài trong ngành công nghiệp luyện hóa, cơ khí, thí dụ như binh khí, điêu khắc sứ, nung gạch.
Hai nước vẫn hòa bình yên ổn vô cùng, thậm chí con đường mua bán còn được mở tới tận nước La Sát.
Nhưng thời đại thịnh vượng nào cũng có lúc suy tàn. Mọi người còn tưởng rằng tháng ngày sẽ luôn tốt đẹp như thế, không biết vì sao trời giáng án phạt xuống nhân gian, không hiểu vì lý do gì, thành Phục Ba phải chịu đại hồng thủy, trở tay không kịp, bá chủ Chung Sơn cũng nhờ thu phục được ác quỷ mà đắc đọc thành tiên, trên thế gian chỉ còn Kim Diễm Vương.
Có điều Kim Diễm Vương cũng không gắng gượng được bao lâu. Mội ngày kia, nơi đây bỗng dưng xuất hiện ôn dịch vô cùng nghiêm trọng. Bao gồm cả Kim Diễm Vương, dường như bá tánh khắp nơi đều phải bỏ mạng trước dịch bệnh này, những người còn lại đưa Kim Diễm Vương và các bá tánh mắc bệnh vào một tòa thành lớn rồi thiêu trụi, sau đó xây Đài Thông Thiên ở nơi đây, với mong muốn có thể nhờ vào tháp mà thăng thiên.
Một ngàn năm trôi qua, triều đại bên ngoài đã thay đổi từ lâu, người ở nơi đây vẫn giao tiếp bằng ngôn ngữ cổ xưa kia. Nhưng một ngàn năm cũng đã đủ quét sạch nền văn minh trong quá khứ, không bỏ sót chỗ nào, hậu duệ của đất nước đã từng lớn mạnh và giàu có bậc nhất kia giờ lại thành một bầy dốt đặc cán mai, thậm chí tới cả tiếng của người Hán cũng chẳng nói được.
Đương nhiên, tất cả những lời trên đều được thuật lại bởi Vũ Văn Loan Phi, huyện lệnh béo, Kiều chưởng quỹ của núi Vu Tổ cùng với tộc trưởng của tộc Thôn Hỏa
Bạch Quân Quân không ngờ mình lại có duyên bắt gặp nên văn minh của triều đại cách đây hơn ngàn năm.
Nếu vậy, có lẽ năm đó vốn không có đầm lầy, mà là do thi thể chồng chất quá nhiều, hơn nữa khí hậu nơi này thay đổi liên tục, trải qua hơn một ngàn năm, địa hình nơi này đã dần biến chất, trở thành đầm lầy.
Biết rõ nguồn gốc, ánh mắt nhìn số đồ gốm sứ này của mọi người đều thay đổi.
Những món đồ gốm sứ đã thất truyền từ lâu này, một mảnh nhỏ thôi cũng có thể đáng giá ngàn vàng, số đồ sứ có thể để chật cả nhà này chắc có thể đổi lấy một căn phòng chứa đầy châu báu.
Tuy nhiên, những thứ này cũng là đồ bị người dân của Kim Diễm Quốc vứt bỏ sau ôn dịch, chắc chắn từng được người bị nhiễm ôn dịch dụng, bên trên có thú gì không sạch sẽ hay không còn chưa đoán biết được. Có điều... bọn chúng đã nằm yên ở đó cả ngàn năm, điều này khiến cho mọi người căng thẳng vô cùng.
Vả lại, chúng ngâm mình dưới đầm lầy lâu như thế mà vẫn sạch tinh tươm như mới, nhìn thế nào cũng thấy không hề đơn giản.
Bởi thế, mọi người sáng mắt nhìn nửa ngày mà vẫn không có ai đứng ta sờ thử.
Lý Văn Li dường như nhìn ra được nỗi băn khoăn của mọi người, hắn bảo: “Yên tâm đi, mấy thứ này đều đã được ta rửa sạch sẽ và dùng nhiệt cực nóng để bài độc, không có vi khuẩn đâu.”
Vũ Văn Loan Phi nghe không hiểu mấy thứ vi khuẩn gì đó, nhưng có chuyện khác hắn còn cảm thấy khó hiểu hơn, bèn gãi đầu hỏi: “Chuyện đó… Tộc Thôn Hỏa không phải tộc người thủ lăng sao? Chúng ta làm vậy có tính là... à thì... trộm mộ hay không?”
Kiến giản này của Vũ Văn Loan Phi vô cùng mới mẻ và kỳ dị, nhưng cũng cực kỳ hợp lý.