Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1083 - Chương 1083. Kim Diễm Vương

Chương 1083. Kim Diễm Vương Chương 1083. Kim Diễm Vương

Vì lý do ấy, mọi người cũng tạm thời bình tĩnh lại từ sau cú sốc vừa rồi, khuân hết lũ cá sấu chết cứng kia tới một xưởng chế đồ da mới tinh.

Hiện giờ ở khu xưởng mới chỉ có mỗi xưởng gỗ, kho lúa, khu sơ chế nông sản và xưởng dệt may đang vận hành trơn tru, hiện giờ có thêm một xưởng đồ da khác được đi vào sử dụng, mọi người đều hết sức vui mừng.

Da rồng đất cứng như thế nào mọi người đều hiểu rõ, cứ nghĩ đến chuyện thứ đồ còn cứng hơn cả giáp sắt sẽ trở thành trang phục mặc trên người mình, không hiểu sao mọi người cũng thấy có chút chờ mong.

Có điều lột da là một việc có quá trình vô cùng phức tạp, Lão Khâu Thúc nghiêm mặt gọi mấy thanh niên tộc Thôn Hỏa giỏi dùng đao tới giúp một tay.

Vốn tưởng rằng hôm nay chuyện lớn nhất bọn họ phải thực hiện là giải quyết rồng đất, nhưng dường như mọi người vẫn còn xem nhẹ hai người kia.

Khi mọi người quay trở lại trường học, chỉ thấy nơi đây chất đầy các loại đồ sứ.

Ngay cả Vũ Văn Loan Phi sống trong nhung lụa nhìn thấy mấy thứ đồ sứ này cũng lóa hết cả mắt, chứ đừng nói tới những người khác. Tuy rằng cuộc sống ở nơi đây cũng coi như ăn no mặc ấm, nhưng lại không có vật dụng tiện lợi cho cuộc sống của bọn họ như đồ sứ thế này.

Đương nhiên, bây giờ mọi người không hề quan tâm đến tác dụng của đồ sứ, mà chỉ để ý tới kiểu dáng và hoa văn của chúng.

Đặc biệt là chiếc bình hoa mai cực đại kia, hình khắc ngọn lửa bên trên ấy, cho dù là người mắt kém cũng có thể trông thấy được.

Ở đây, ngoại trừ đám trẻ con thì ai nấy đều từng trải qua nhiều chuyện, nhìn thấy hoa văn như vậy, bọn họ biết ngay lai lịch của số đồ sứ này không hề đơn giản.

Nghĩ đến bầy rồng đất kia, mọi người lập tức hiểu ra.

“Theo lẽ thường, những nơi ác thú sinh sống đều sẽ cất giấu bảo vật, chúng bảo vệ thứ đồ sứ này phải không nhỉ?”

“Thật ra cũng không phải không thể, vừa nhìn mấy hình khắc đồng nhất này là biết ngay đây là đồ bồi táng của chủ một ngôi một nào đó rồi.”

“Đây có phải đồ của các ngươi không thế?” Béo huyện lệnh dùng khuỷu tay huých tộc trưởng tộc Thôn Hỏa đứng ở bên cạnh mình.

Không chờ tộc trưởng tộc Thôn Hỏa kịp lên tiếng, Kiều chưởng quỹ đã lắc đầu trả lời thay tộc Thôn Hỏa: “Chắc chắn không phải.”

Đám người Lâm nương tử cũng tỏ vẻ đồng tình.

Bọn họ đều là thầy dạy của tộc Thôn Hỏa, chủ yếu dạy bọn họ về kiến thức cuộc sống, vậy nên ai cũng hiểu rõ về tình hình của tộc Thôn Hỏa. Số đồ sứ này tất nhiên không phải của bọn họ. Ai mà ở lâu rồi cũng biết, ít nhất trong ba đời đổ lại đây, chẳng có tộc Thôn Hỏa nào biết dùng đồ sứ cả.

Quả nhiên, tộc Thôn Hỏa tộc trưởng cũng gật đầu: “Chúng ta chưa từng trông thấy những thứ này, nhưng có lẽ đây hẳn là đồ của những chủ nhân cũ của nơi này.”

“?” Bạch Quân Quân Lý Văn Li sửng sốt, nơi vô chủ có chủ nhân cũ sao?

“Chủ nhân của nơi này không phải các ngươi sao?”

Mọi người đều biết tộc Thôn Hỏa đã làm chủ nơi vô chủ này suốt biết bao thế hệ kia mà.

Tộc trưởng Tộc Thôn Hỏa lắc đầu, trả lời bằng thứ tiếng Hán khó nghe: “Chủ nhân thật sự của nơi đây là Kim Diễm Vương, chúng ta cũng chỉ là một nhánh con cháu của người trông giữ mộ cho bọn họ mà thôi.”

Kim Diễm Vương?

Đối với cái tên xa lạ thế này, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều ù ù cạc cạc.

Sao nghe cái tên này còn thấy giàu hơn cả Chung Sơn Bá Chủ và thành chủ của thành Phục Ba thế nhỉ?

Nhưng cũng chỉ có hai người cảm thấy cái tên àny nghe thật là giàu, bốn vị trưởng bối và Vũ Văn Loan Phi, cả huyện lệnh béo đều vô cùng ngạc nhiên. Tất nhiên bọn họ biết Kim Diễm Vương là ai.

Bạch Quân Quân bèn hỏi: “Các ngươi biết gì thì mau kể đi.”

Ngay cả đám trẻ nhỏ và nữ quyến ở đây cũng vô cùng hứng thú, tò mò đợi nghe kể chuyện.

Những người biết chuyện bắt đầu giảng giải về lai lịch của Kim Diễm Vương.

Chuyện này phải bắt đầu kể từ hơn một ngàn năm trước, khi đó thế lực ở đây lấy núi Vu Tổ làm biên giới, bên trái là Kim Diễm Quốc, bên phải là Bạch Câu Quốc.

Bình Luận (0)
Comment