Tháp gió hình tròn, cấu tạo bên trong dĩ nhiên cũng hình tròn, theo cầu thang xoắn ốc đi đến chỗ thấp nhất, ngoại trừ một cái sân vườn nho nhỏ đầy phân dơi ở bên ngoài còn lại hai bên có hai cánh cửa, đoán chừng phía sau cánh cửa là phòng.
Lý Văn Li giơ ngọn lửa lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai cửa đều có đánh dấu.
Một cái viết "Phòng máy" một cái viết "Phòng công cụ" .
May mà Lý Văn Li biết chữ cổ, đọc chữ không có khó khăn nào.
Trước khi tiến vào phòng máy, hai người quyết định đến xem tình hình phòng công cụ trước, bình thường nơi này nói không chừng có thể tìm được công cụ phụ trợ gì đó, có lẽ đối với việc mở rương là rất có lợi.
Hai cánh cửa này đều có một cái khoá đồng khoá vào, đến khâu mở khóa dĩ nhiên là công việc của Bạch Quân Quân, nàng đơn giản thô bạo móc Chu quỷ ra, đối với chiếc khoá đồng này gọn gàng linh hoạt chặt đi, tiếng tạch tạch thanh thúy vang lên, ổ khóa theo đó đứt gãy.
Lý Văn Li hợp thời vỗ tay vuốt mông ngựa: "Đại tiểu thư uy vũ."
Bạch Quân Quân tà mị cong môi cười một tiếng, dẫn đầu đẩy cửa ra, tiếp theo một luồng tro bụi quay đầu mà đến, đập vào nàng đầu óc choáng váng.
Hai người bị tro bụi trong phòng làm cho thiếu chút thở không được, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại.
Chỉ thấy trong phòng để rất nhiều công cụ, những công cụ này đối với hai người mà nói đều rất quen thuộc.
Có tay quay, vặn vít các loại.
Nhìn thấy những thứ này, càng chắc chắn về chuyện ngàn năm trước có người xuyên việt.
Hai người tiếp tục tìm kiếm trong căn phòng, đột nhiên thấy được một bản chép tay.
Trên bản chép tay viết mấy chữ thời gian làm việc, văn tự là chữ viết mà bọn họ quen thuộc.
Hai người như nhặt được bảo bối nhanh chóng mở ra.
Chỉ thấy phía trên phần lớn là một số nhật ký, ghi chép đúng là ngàn năm trước không thể nghi ngờ.
Kim Diễm Quốc ngày 29 tháng 4 năm 321, ta đến Kim Diễm Quốc năm thứ 45.
Từ trước đó không hiểu ra sao đã xuyên qua đến bây giờ đã được 45 năm, ta cũng làm càn làm bậy trở thành lão đại gia.
Nhìn lại cả đời này, ta phò tá Kim Diễm Vương thống nhất phương Nam, cứ giằng co với bá chủ Chung Sơn của Đông Địa, với khát khao chính trị mà nói, mặc dù chưa thể nhất thống thiên hạ nhưng cũng đã hết sức.
Ở trên phương diện quân sự, ta lợi dụng tri thức đã được học, thành tựu tháp gió phát điện, giải quyết vấn đề chiếu sáng của Kim Diễm Quốc, thậm chí còn lợi dụng điện chế tạo càng nhiều vũ khí.
Đáng tiếc, dốc cả một đời ta vẫn như cũ không cách nào nghiên cứu ra được động cơ, nếu không ta ở cổ đại phát minh ra xe hơi thì tên tuổi sẽ vĩnh viễn được lưu vào sử sách.
Bây giờ Kim Diễm Quốc lợi dụng tài nguyên dầu mỏ quốc gia đã ở trên bá chủ Chung Sơn từ lâu, chỉ cần đợi một thời gian nhất định có thể lên đỉnh thiên hạ, mà ta cũng sẽ thành nhà phát minh vĩ đại nhất cổ đại, tên tuổi vĩnh viễn được lưu vào sử sách.
Từ đó, tên của ta có thể được người nhà của ta nhìn thấy hay không?
Kim Diễm Quốc ngày mùng 2 tháng 5 năm 321 Kim Diễm Quốc đột nhiên gặp phải ôn dịch, đây không phải lĩnh vực ta am hiểu, y thuật cổ đại lạc hậu, ta rất lo lắng ôn dịch sẽ mở rộng.
Đối mặt với người bị bệnh không thể nhân từ, nếu không sẽ chỉ liên lụy càng nhiều người.
Cho dù người người mắng ta là ma quỷ, nhưng ta cũng chỉ có thể bỏ nhỏ giữ lớn.
Ai kêu chúng ta chỉ là người bình thường? Ở trước thiên tai nhân họa cái gì cũng không tính được đâu?
Kim Diễm Quốc ngày mùng 7 tháng 5 năm 321, trong sự vạch tội của bách quan, Kim Diễm vương không thể không huỷ bỏ đề nghị của ta kéo người có triệu chứng nhẹ từ khu cách ly về tiếp tục cứu chữa. Ta biết Kim Diễm Quốc sắp xong đời rồi, đều nói từ xưa người ta 60 tuổi đến lúc nghỉ ngơi, ta đã sống đến 70, coi như đủ vốn rồi.
Nhớ lại cả đời này của ta, cũng coi như là năm tháng đầy biến cố, chỉ là đáng tiếc học thuật ta nghiên cứu, còn chưa lớn mạnh đã phải chôn vùi trong dòng sông lịch sử.
Nếu như con cháu đời sau nhìn thấy tháp gió ta tạo nên còn chưa tổn hại, xin các ngươi hãy tiếp tục sự nghiệp của ta, dẫn dắt thần dân ở vùng đất lạc hậu này tiếp tục đi về phía ánh sáng!