Sau một lần ra ngoài này, Sơn Hải tiên sinh đã tìm được kho vũ khí trong truyền thuyết, Đan Hạc cũng tìm được vài loại dược liệu quý báu.
Đến cả Kiều chưởng quỹ vốn chỉ tới đây kiếm thứ gì đáng giá cho Vu Noãn, khi nhìn thấy rắn đuôi chuông, ông ta cũng đã ở trộm cười, nếu dùng loài vật biến dị này để huấn luyện thì đúng là không thể tốt hơn.
Tuy rằng cổ trùng bản mạng của ông ta đã mất, nhưng cục bột nếp Vu Noãn vẫn còn đó, thi thoảng lại thích ăn mấy thứ kỳ dị, nói không chừng rắn này có thể trở thành đồ ăn cho nàng.
Lập tức, ba ông lão đều được như ước nguyện, chỉ còn Thiện Từ, huyện lệnh béo và Vũ Văn Loan Phi là vẫn còn ngồi hóng hớt.
Có điều đối với người thích hóng hớt mà nói, được chứng kiến Thiên Lý của trước kia cũng đã đủ vui rồi, cứ như vậy, coi như mọi người đều được như ý nguyện, ai nấy đều rất vui mừng.
…
Khi Bạnh Quân Quân bọn hừng hực khí thế hủy Phong Tháp ở đây, hoàng đô cũng dần từ hỗn loạn trở nên có trật tự.
Lúc này, trong triều đình ở hoàng đô, một đám triều thần đang quỳ gối trước Kim Loan Điện, cầu xin người ngồi trên ấy đăng cơ.
Người nọ đúng là chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, nhưng vẫn luôn tồn tại trong lời đồn đoán, đó chính là Vũ Văn Kỵ.
Vũ Văn Kỵ không mặc long bào, mà là mặc một bộ đồ màu đen, cùng với áo choàng da rắn.
Lúc trước nhị hoàng tử đột nhiên tấn công đất bắc, đại hoàng tử nhân cơ hội ấy mà tiến công, binh mã của Vũ Văn Loan Phi tất nhiên muốn tử thủ vì hắn, hai bên đánh nhau loạn xạ, có điều Vũ Văn Loan Phi cũng chẳng để lại bao nhiêu binh lực trấn thủ tại đây, chẳng bao lâu sau, Vũ Văn Tụng cũng đã tiến vào hoàng cung.
Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới nhất chính là ngũ vương gia không nhịn được mà ra tay, đánh thẳng vào hang ổ của Vũ Văn, ngũ vương gia lần theo Vũ Văn Tụng tới tận hành cung, cũng đánh thẳng từ phía bắc vào phía tây, “rút củi dưới đáy nồi” toàn quân của Vũ Văn Tụng.
Chẳng mấy chốc, Vũ Văn Tụng cũng bại trận.
HIện giờ thế cục trong triều thay đổi như chong chóng, ba vị vương gia khi trước nay chỉ còn lại Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử đấu với Ngũ vương gia, ai cũng có thể nhìn ra được kết cục sẽ như thế nào.
Mọi người còn ngỡ rằng Vũ Văn Kỵ sẽ khoác hoàng bào đăng cơ, nhưng ông ta lại không làm như vậy.
“Thứ thiên hạ này thiếu không phải hoàng đế, mà là thái bình. Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn ẩn nhẫn không cuốn vào bất cứ chuyện tranh đấu nào, chính là vì không muốn để bá tánh phải chịu cảnh lầm than trong khói lửa chiến tranh, ai ngờ suy nghĩ nhu nhược của ta lại làm dân chúng lâm vào cảnh chiến loạn bần cùng hơn cả. Hiện giờ thiên hạ đại loạn, hoàng thất thủ túc tương tàn, ta thật sự không nhìn được nữa nên mới ra tay. Nhưng bảo tọa này ta không muốn ngồi, hiện giờ chỉ có lão Cửu vẫn còn đây, vị trí này giao cho lão cửu đi thôi!”
Vũ Văn Kỵ nói như vậy khiến cho thiên hạ trầm trồ, đột nhiên có ý kiến cho rằng Vũ Văn Kỵ mới là kẻ chiến thắng sau tất cả mọi chuyện, là kẻ có thể bảo vệ tất cả mọi người, sự ủng hộ mà dân chúng dành cho Vũ Văn Kỵ cũng tăng lên chóng mặt.
Đặc biệt là mấy ngày nay, Vũ Văn Kỵ dùng thủ đoạn của mình khiến hoàng đô hỗn loạn khôi phục lại trật tự khi trước, thậm chí những nơi khác cũng dần yên ổn sau trận hỗn loạn.
Triều thần và bá tánh đều đã được chứng kiến thủ đoạn và năng lực của Vũ Văn Kỵ, sôi nổi tỏ vẻ hắn mới là người thích hợp nhất với vị trí đế vương, khẩn cầu ông ta xuất Cửu hoàng tử, đăng cơ làm hoàng đế.
Đối với vấn đề này, Vũ Văn Kỵ chỉ cười cho qua chuyện, chưa bao giờ đáp lại.
Hôm nay, các quan lại trong triều đình khẩn cầu Vũ Văn Kỵ đăng cơ lần thứ ba.
“Các ngươi lúc nào cũng ép ta phải đăng cơ, nếu ta đăng cơ thật thì Tuyển Nhi vút đi đâu đây? Nó là con trai của đại ca ta, nó mới là huyết mạch hoàng thất chính thống!”
Mọi người im bặt.
“Các ngươi không cần nhiều lời nữa, vị trí này chỉ có Tuyển Nhi có thể ngồi.”
“Nhưng lúc này thiên hạ đại loạn, đâu đâu cũng hoang tàn đổ nát, Cửu hoàng tử tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ e còn chưa trấn áp được thiên hạ.”
“Nếu mọi người lo lắng, ta đây sẽ chỉ làm Nhiếp Chính Vương, đứng đằng sau giúp đỡ. Nếu một ngày kia nó có thể đảm đương được trọng trách này, ta sẽ lui về không tham gia chuyện triều chính nữa, ý các vị thế nào?”