Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1112 - Chương 1112. Kiến Giải Vụng Về

Chương 1112. Kiến giải vụng về Chương 1112. Kiến giải vụng về

Mọi người đều chỉ biết nhìn nhau, không nói được lời nào.

“Không ai trả lời là sao đây? Muốn để ta làm vua nhưng lại không muốn ta làm Nhiếp Chính Vương? Các ngươi đang sợ thiên hạ không đủ loạn, một hai phải ép chúng ta chiến đấu tới sứt đầu mẻ trán mới vừa lòng hay sao?”

“Thần không dám!”

“Tham kiến Nhiếp Chính Vương! Nhiếp Chính Vương vạn phúc kim an!”

“Tham kiến Nhiếp Chính Vương! Nhiếp Chính Vương vạn phúc kim an!”

“Tham kiến Nhiếp Chính Vương! Nhiếp Chính Vương vạn phúc kim an!”

Không biết ai ngẩng đầu lên thốt, tất cả mọi người đều cất tiếng theo, vì thế Kim Loan Điện chỉ còn lại toàn tiếng chúc mừng Nhiếp Chính Vương thượng vị, hết đợt này đến đợt khác.

Nhiếp Chính Vương Vũ Văn Kỵ hài lòng gật đầu, tuyên bố bãi triều.

Nhiếp Chính Vương, không bị quản chế giống như hoàng đế kia, nhưng lại có quyền lợi khi xử lý chính vụ trong triều đình.

Hay nói trắng ra, vị trí này còn nằm trên cả hoàng đế, là một sự tồn tại tối cao.

Trong Ngự Thư Phòng, Vũ Văn Kỵ hài lòng mân mê bảo ấn, ngọc tỷ của hoàng đế, trên môi vẫn còn nở nụ cười.

“Phụ vương à phụ vương, thiên hạ này trở thành như bây giờ, đều chỉ có thể trách năm đó người có mắt không tròng. Con đã nói rồi, thứ con muốn, con nhất định sẽ đích thân giành lấy, đây là do các người ép con mà.” Vừa nói, ông ta vừa từ tốn đứng dậy, đi về phía bàn đầy ắp tấu chương mà chỉ có người nắm giữ hoàng quyền tối thượng mới được phép mó vào: “Mỗi thù cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, mối hận cướp vợ, hôm nay Vũ Văn Kỵ ta nhất định sẽ trả lại sạch sẽ!”

Vũ Văn Kỵ đang ngắm nhìn mọi thứ trong Ngự Thư Phòng bằng ánh mắt phức tạp, một thái giám đi vào.

“Bẩm báo Nhiếp Chính Vương, thế tử cầu kiến.”

Sự thù hằn nơi đáy mắt Vũ Văn Kỵ chẳng bao lâu đã hóa hư không, ông ta khôi phục lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, xoay người lại: “Để nó vào đi.”

Chẳng bao lâu sau, bóng dáng Vũ Văn Phong xuất hiện.

Hắn quỳ xuống hành lễ với Vũ Văn Kỵ: “Nhi tử bái kiến phụ vương, phụ vương vạn phúc kim an.”

“Đứng lên đi, có tin gì của Tuyển Nhi chưa?”

Vũ Văn Phong không ngờ đã nhiều ngày không gặp, vậy mà giờ đây gặp lại, câu đầu tiên của phụ vương lại là hỏi thăm Vũ Văn Tuyển, hắn khó chịu bĩu môi.

“Vũ Văn Tuyển còn đang ở phía đông, có khi còn đang bị phản tặc đánh cho thừa sống thiếu chết.”

Lúc trước hai người binh chia làm hai đường, Vũ Văn Phong đưa binh lực tới chi viện cho phụ thân, Vũ Văn Tuyển ở lại phía đông tìm thế lực dư của Vũ Văn Khánh. Vừa chớp mắt đã một tháng trôi qua, cục diện ở hoàng đô đã bị khống chế, nhưng ngôi vị hoàng đế này vẫn luôn chờ Vũ Văn Tuyển trở về ngồi.

Ai biết cái tên này lại như biến mất khỏi cõi đời, cho dù Vũ Văn Kỵ có tìm kiếm thế nào, hắn cũng không trở về.

Trong mắt Vũ Văn Phong, Vũ Văn Tuyển này rõ ràng đang làm bộ làm tịch.

“Phụ vương, con thật sự không hiểu nôi, thiên hạ này rõ ràng được người bình định, vì sao phải nhường lại vị trí cho Vũ Văn Tuyển kia.”

Cho dù phụ vương không thích ngôi vị hoàng đế này, thì cũng có thể giao lại cho hắn ngồi mà.

“Con đang canh cánh trong lòng?”

“Nhi tử không dám.” Vũ Văn Phong bĩu môi.

“Hừ, theo ta thấy, trong lòng con rõ ràng không phục, nói không chừng còn muốn đích thân leo lên ngôi vị này ấy chứ?” Đáy mắt Vũ Văn Kỵ dần trở nên lạnh lẽo.

“Phụ vương, nhi thần không dám.” Vũ Văn Phong hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống xin tha.

“Kẻ bị cuốn vào muốn tránh mà không được, vậy mà ngươi đã vội bất bình, mấy năm nay ngươi đều chữ thầy trả thầy hết rồi.” Vũ Văn Kỵ giận dữ.

Vũ Văn Phong mờ mịt: “Sao phụ vương lại nói như thế?”

Thiên hạ đã định được đại cục, tiếp theo đây không phải nên phong hầu bái tướng hay sao, bất kể ngồi lên vị trí nào cũng khó khăn, cứ từ từ thích ứng là được.

Tội gì phải giao lại vị trí quan trọng nhất cho người ngoài?

Cho dù phụ vương yêu chiều Vũ Văn Tuyển thì sao chứ, trên người hắn chảy dòng máu của tiên đế, không nhân lúc hắn vẫn còn chưa cứng cáp mà chặt đứt đường lui, đợi hắn lông cánh đầy đủ, quyền lực ngợp trời, ngôi vị hoàng đế này càng một đi không trở lại.

Bình Luận (0)
Comment