Phụ vương bày ra trăm phương ngàn kế đi đến bước này, vất vả lắm mới đạt được ý muốn, sao hắn có thể trơ mắt nhìn phụ vương hai tay dâng cho người khác?
Vũ Văn Phong siết chặt tay, không thể nào cam lòng được.
Vũ Văn Tuyển, một đứa danh không chính ngôn không thuận như vậy, hắn không xứng có được tất cả những thứ này.
Nhìn Vũ Văn Phong vẫn còn bảy ra vẻ mặt khó chịu, Vũ Văn Kỵ cực kỳ thất vọng:
“Ngươi cho rằng vị trí này dễ ngồi lắm sao? Cho dù có được truyền ngôi, kế vị đường đường chính chính còn chưa chắc đã ngồi vững, chứ đừng nói tới thời loạn thế này. Hơn nữa, với đức hạnh như vậy của ngươi, có ngồi được tới ba ngày không.” Trong mắt Vũ Văn Kỵ tràn ngập vẻ khinh thường.
Vũ Văn Phong muốn phản bác, nhưng trông thấy phụ thân giận dữ như vậy, hắn lại chẳng nói nên lời.
Vũ Văn Kỵ hận rèn sắt không thành thép, răn dạy Vũ Văn Phong thêm một tràng, lúc này hắn mới hậm hực rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Hắn vừa đi ra, thuộc hạ ở bên ngoài đã đi vào truyền lời: “Chủ tử, thám tử thành Bích Lạc hồi báo, vẫn không tìm thấy Vũ Văn Tuyển.”
Từ khi Vũ Văn Kỵ khống chế được thế cục ở hoàng đô, ông ta bắt đầu sai người triệu Vũ Văn Tuyển về.
Có điều hơn một tháng nay không tìm thấy Vũ Văn Tuyển, thuộc hạ của ông ta nói Vũ Văn Tuyển vẫn đang thanh trừng thế lực tàn dư của Vũ Văn Khánh, đến nay vẫn chưa về, bọn họ cũng không liên hệ được.
Tuy Vũ Văn Kỵ sốt ruột nhưng cũng không thể làm gì khác.
Không dưới ngàn lần, Vũ Văn Phong đã nghĩ rằng nếu như Vũ Văn Tuyển bị phản quân áp chế thì hay rồi, nếu trên đời này không còn Vũ Văn Tuyển, vậy thì ngôi vị hoàng đế này sẽ thuộc về hắn.
Nhưng dù trong lòng nghĩ như vậy, hắn lại chẳng dám ra tay.
Suy cho cùng, hoàng đô đâu đâu cũng là tai mắt, hắn có muốn qua mặt phụ vương đi giết Vũ Văn Tuyển cũng vô cùng khó khăn.
“Sai người tiếp tục chú ý đến tình hình phía đông.” Vũ Văn Phong nhàn nhạt đáp.
Người nọ chắp tay hành lễ, sau đó rời đi.
Vũ Văn Phong dạo bộ bên trong hoàng cung, chẳng có chút thân thuộc nào với nơi xa hoa lộng lẫy này. Hắn sinh ra ở bắc địa, mẫu thân là tôn quý Huyên Hòa Vương phi, cho tới nay mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ tiếp nhận vị trí của phụ vương khi trước. Mà từ trước tới giờ, hắn cũng coi đất bắc trở thành ngôi nhà thân thuộc của mình, mặc dù phụ thân vô cùng săn sóc Vũ Văn Tuyển bị phong đến đất bắc, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phụ thân giao lại cả hoàng quyền cho Vũ Văn Tuyển.
Mặc dù mẫu thân của hắn đã từng là tiểu thiếp của phụ vương, vậy thì có hề gì?
Vũ Văn Tuyển sinh ra ở hoàng đô, là con của ai còn chưa biết, ấy vậy mà phụ thân là xem trọng hắn còn hơn cả con ruột.
Cho dù Vũ Văn Tuyển có là cốt nhục của phụ vương thật, thì cũng chỉ là con của vợ lẽ ti tiện mà thôi!
Một đưa con vợ lẽ mà cũng có thể ngồi trên long ỷ này, thật đúng là hoang phí cả thiên hạ rộng lớn này đây!
Vũ Văn Phong siết tay, càng nghĩ càng giận, nhưng hắn không có quyền lên tiếng, cuối cùng chỉ đành rời cung, nhắm mắt làm ngơ.
Trải qua một tháng nghỉ ngơi lấy sức, dân chúng hoàng đô bắt đầu có khởi sắc, người bán rong trên đường cái ngày một nhiều hơn, ngay cả quán rượu cũng bắt đầu náo nhiệt.
Vũ Văn Phong vẫn hay lui tới quán rượu xa hoa nhất ở hoàng đô, là quán rượu Đông Thăng.
Chưởng quỹ xinh xắn ở đó trông thấy Vũ Văn phong, mỉm cười tươi tắn bước ra ngoài: “Là ngọn gió nào đưa vị khách tôn quý này đến với chúng ta vậy? Nhã phòng vẫn để lại cho ngài đó, mời vào bên trong.”
Triệu Tiểu Miêu uốn éo vòng eo mảnh khảnh đi tới, đon đả chào mời Vũ Văn Phong.
Vũ Văn Phong không thể rời mắt khỏi Triệu Tiểu Miêu, cứ nhìn nàng ta từ trên xuống dưới như vậy mà đi lên lầu cứ như bò bị dắt mũi.
Triệu Tiểu Miêu dẫn hắn đi vào phòng riêng kín đáo nhất, sau đó đi ra ngoài sai tiểu nhị chuẩn bị rượu và đồ ăn.
Vu Văn Phong đè lại cánh cửa, toàn thân áp sát Triệu Tiểu Miêu, người như không cười mà bảo rằng: “Chỗ này của các nàng không phải có nơi nghĩ ngơi hay sao? Mời ta vào nơi gọi là “nhã gian” mà lại chỉ có một cái bàn, như vậy cũng keo kiệt quá rồi đó.”