Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1114 - Chương 1114. Thượng Đẳng

Chương 1114. Thượng đẳng Chương 1114. Thượng đẳng

Cảm nhận được hơi thở nóng hầm hập phả vào bên tai, Triệu Tiểu Miêu hai chân mềm nhũn nhân thể ngã vào lồng ngực Vũ Văn Phong: “Quý nhân yên tâm, phòng bên cạnh chính là nhã gian, nếu ngài uống say, ta sẽ đích thân hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”

“Ta muốn nghỉ ngơi ngay bây giờ cơ.” Vũ Văn Phong giở giọng mập mờ, nhưng trong đôi mắt lại tỉnh táo như cũ, hiển nhiên chỉ định trêu chọc nàng ta vài câu, chứ chẳng hề thật sự muốn làm gì Triệu Tiểu Miêu cả.

Triệu Tiểu Miêu uốn éo trong lòng Vũ Văn Phong như rắn nước, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía hắn.

“Hiện giờ là lúc giữa trưa, sao ta có thể để quý nhân đi nghỉ ngơi với cái bụng đói meo được, nếu quý nhân thật sự muốn thư giãn, chi bằng chúng ta vừa ăn, vừa... thư giãn, ngài thấy thế nào?”

Triệu Tiểu Miêu nói, bàn tay hư hỏng cũng lần mò khắp người Vũ Văn Phong.

Vốn dĩ Vũ Văn Phong chỉ định buông mấy lời cợt nhả, ai ngờ Triệu Tiểu Miêu lại là nữ nhân có thủ đoạn, dục niệm trong lòng hắn dễ dàng bị nàng ta khơi dậy.

Đối với Triệu chưởng quỹ, đóa hoa xinh đẹp nổi tiếng nhất hoàng đô này, Vũ Văn Phong tất nhiên cũng đã được nghe nói từ trước. Mấy ngày này cũng đã sai người điều tra rõ ràng, nàng ta có nhiều mối quan hệ khó nói rõ với những người có quan tước trong hoàng đô, có điều cũng chỉ giới hạn trong mối quan hệ khó nói rõ mà thôi.

Cũng nhờ có Triệu Tiểu Miêu hắn mới biết được, thì ra cũng có nữ nhân chẳng khác nào nam nhân, làm thứ chuyện trăng gió này chỉ vì thích thú mà không phải vì tình yêu.

Nghe nói Triệu Tiểu Miêu có “món nghề” lợi hại, hắn đã canh cánh trong lòng từ lâu, có đều e ngại thân phận của mình, Vũ Văn Phong chỉ dám nghĩ trong lòng, chưa từng có hành động nào quá mức.

Mà hôm nay nhìn thấy Triệu Tiểu Miêu, hắn ma xui quỷ khiến nói ra mấy lời trêu chọc, ai ngờ Triệu Tiểu Miêu còn tiếp lời, thậm chí còn có thể thỏa mãn dục vọng của hắn dễ như trở bàn tay.

Vũ Văn Phong kiềm chế không cho để thân quá đà, nhưng trong lòng sớm đã ngo ngoe.

Triệu Tiểu Miêu thừa cơ nhón chân lên, khẽ hôn lên yết hầu của Vũ Văn Phong: “Quý nhân không muốn nếm thử cảm giác cơm no rượu say ở quán chúng ta thật sao?”

“Cơm no rượu say thế nào?” Vũ Văn Phong nghẹn giọng hỏi.

“Tất nhiên là, ở đây… Và ở đây đều được ăn.” Ngón tay thon thả của Triệu Tiểu Miêu khẽ quét qua miệng hắn, đầu ngón tay dọc theo cằm, trượt xuống bụng, sau đó tiếp tục lần xuống dưới.

Vũ Văn Phong thở dốc: “Ta không phải người tùy tiện.”

“Chẳng lẽ quý nhân sợ tiểu nữ ăn thịt ngài hay sao?” Triệu Tiểu Miêu đảo mắt: “Hay là ngài lo ta sẽ bám lấy ngày không buông, theo ngài về nhà, nhận phu nhân của ngài làm tỷ tỷ?”

Vũ Văn Phong nhếch mép cười: “Nàng ấy sẽ nấu nàng lên mà ăn mất.”

“Ngài yên tâm, tiểu nữ không thích đại viện, khuê phòng, chỉ thích làm ăn ở khách điểm này. Bởi vì là ngài, cho nên ta mới bằng lòng hầu hạ, đổi lại là kẻ khác, ta nhìn còn chẳng thèm nhìn, đương nhiên, nếu quý nhân không muốn thì cũng đành thôi vậy.”

Triệu Tiểu Miêu dứt lời, khẽ lui về sau một bước, giữ khoảng cách với Vũ Văn Phong kéo.

Vừa rồi Vũ Văn Phong đã ngửi thấy mùi hương trên người Triệu Tiểu Miêu, mùi hương vừa ngọt ngào lại vừa thần bí, chỉ mới ôm một lát đã cảm thấy cả người khoan khoái, bây giờ nàng ta đột ngột lui ra xa, hắn bỗng cảm thấy trống trải, khó chịu.

Vũ Văn Phong duỗi tay kéo Triệu Tiểu Miêu vào lòng mình: “Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc nàng có tài cán gì.”

Triệu Tiểu Miêu nở nụ cười mê hoặc.

Sau đá chầu cơm trưa này kéo dài hơn hai canh giờ, cơm ngon rượu thơm chẳng vơi đi mấy đũa, vậy mà trên băng ghế, chiếu nằm, cuối cùng là trường kỷ bên cửa sổ, chỗ nào cùng hỗn loạn vô cùng.

Khi Vũ Văn Phong thức giấc, thì trời đã ngả bóng chiều, hắn áo quần lộn xộn, áo trong áo ngoài vứt ngổn ngang.

Ấy thế mà nữ nhân quyến rũ tựa yêu tinh kia đã chẳng còn bóng dáng, nhớ lại cảnh mưa gió vừa rồi, Vũ Văn Phong chỉ cảm thấy cả người vô cùng khoan khoái.

Thì ra cảm giác no nê là như vậy.

Lại nhớ đến thê tử thủ thân như ngọc, bảo thủ, nền nếp nhà mình, Vũ Văn Phong chợt nghĩ, thật đúng là vô vị.

Đang nghĩ ngợi, cánh cửa bỗng mở tung, nữ nhân khiến Vũ Văn Phong không thể nào quên nổi lại xuất hiện một lần nữa, trong tay nàng ta cầm một bộ y phục mới tinh, hiển nhiên là để cho hắn mặc.

Bình Luận (0)
Comment