“Quý nhân tỉnh rồi, mau thay quần áo đi.” Triệu Tiểu Miêu mỉm cười đưa quần áo đưa đến bên cạnh Vũ Văn Phong, nửa quỳ hầu hạ hắn mặc quần áo.
Vũ Văn Phong cúi đầu nhìn nàng ta, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, chỉ chăm chú ngắm nhìn nàng ta ân cần mặc lại y phục cho mình.
Sau đó hắn để lại một số tiền, y phục chỉnh tề rời đi.
Triệu Tiểu Miêu quét mắt nhìn căn phòng ngổn ngang mà cười khẩy: “Ta cũng không tin ngươi không cắn câu.”
…
Quả nhiên, buổi trưa ngày hôm sau, Vũ Văn Phong lại có mặt ở đó.
Ngày thứ ba…
Ngày thứ tư…
Ngày nào Vũ Văn Phong cũng có mặt đúng giờ, không vào ban ngày thì cũng là chập tối, không bỏ qua một ngày nào.
Cuối cùng, không biết bao nhiêu ngày sau đó, khi Vũ Văn Phong đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, hắn yên ả ghé đầu vào lưng Triệu Tiểu Miêu, mãi chẳng động đậy.
Triệu Tiểu Miêu lười biếng quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Quý nhân hôm nay làm sao vậy? Có tâm sự gì hay sao?”
Vũ Văn Phong hừ một tiếng: “Cũng chỉ là chút việc nhà nho nhỏ mà thôi.”
Triệu Tiểu Miêu thuận thế xoay người ôm cổ hắn: “Chuyện nhỏ chồng chất lên nhau rồi cũng hóa thành chuyện lớn, phải giải quyết tận gốc thì mới có thể thanh thản, thoải mái được.”
“Giải quyết tận gốc kiểu gì đây? Đây cũng không phải là chuyện tranh giành tình cảm của đám thiếu nữ.” Vũ Văn Phong nghĩ đến chuyện khiến cho người ta phiền lòng ấy, lại tiếp tục cau mày.
“Không có ý lừa gạt ngài, quán rượu Đông Thăng này cũng không thiểu kẻ tới đây làm trò, gây sự. Đối phó với loại người này không nhất định phải đích thân ra tay, có thể báo quan hoặc tìm người giáo huấn, dù sao hiệu quả cũng vô cùng như ý.”
Vũ Văn Phong cười: “Mượn đao giết người… Đúng là cũng không tồi, nhưng ta không tự do được như nàng, ta không thể qua mắt phụ thân của ta được đâu.”
“Nếu quý nhân có lòng tin vào Tiểu Miêu, Tiểu Miêu bằng lòng giúp sức cho quý nhân, mấy năm nay, Tiểu Mầm đã kết giao được với không ích bằng hữu lợi hại trên giang hồ, có khi bọn họ sẽ giúp được gì đó cho quý nhân.”
Hai mắt Vũ Văn Phong sáng lên, mừng rỡ ôm lấy Triệu Tiểu Miêu, đáp rằng: “Được, nếu như nàng có thể giúp ta được chuyện này, về sau ta sẽ rước nàng vào phủ, để nàng và vợ cả của ta ngồi chung mâm.”
Triệu Tiểu Miêu cười ha hả ngã vào trong lòng hắn.
Tiếc rằng Vũ Văn Phong cũng chẳng có bao nhiêu tinh lực, chơi bời được tới gần nửa đêm đã gióng trống thu binh, cho dù nàng ta có cố gắng thế nào cũng chẳng khơi dậy được lửa lòng hắn nữa.
Triệu Tiểu Miêu cũng tinh tế tựa vào lòng hắn, không tác oai tác quái nữa.
Tới khi Vũ Văn Phong thở hổn hển mà ngủ thiếp đi, trong mắt Triệu Tiểu Miêu mới hiện ra vẻ khinh thường, đúng là cái thứ gối thêu hoa vô dụng.
…
Chứ thế, Vũ Văn Phong và Triệu Tiểu Miêu ngoài sự liên kết về mặt xác thịt, còn có thêm sự ràng buộc về tinh thần, hai người càng lúc càng gần gũi.
Khi hai người nóng bỏng, thân thiết nhất, Vũ Văn Tuyển cũng đã xuất hiện, ở hoàng đô.
Vũ Văn Tuyển bặt vô âm tín suốt hai tháng, giờ đây chỉ dẫn theo một trăm binh lính, nhàn nhã vào tình.
Biết tin Vũ Văn Tuyển trở về, hoàng cung cũng trở nên náo nhiệt.
Vũ Văn Kỵ lệnh cho tất cả quan lại trong triều đứng đợi dài cổ ở Kim Loan Điện. Trong sự hồi hộp của tất cả mọi người, một thanh niên cao gầy đĩnh bạt mặc áo choàng đen với hoa văn cự long bốn chân bằng chỉ tím.
Hắn đi thẳng tới trước mặt Vũ Văn Kỵ, quỳ xuống: “Tuyển Nhi bái kiến hoàng thúc.”
“Tuyển Nhi mau đứng dậy, con là quân chủ tương lai, đâu thể tùy tiện quỳ trước mặt ta được.” Vũ Văn Kỵ vội vàng né tránh.
Vũ Văn Tuyển lại làm như không nghe thấy, khăng khăng ngồi xuống: “Lần này Tuyển Nhi trở lại hoàng đô cũng là vì chuyện này! Xin hoàng thúc thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Lời Vũ Văn Tuyển nói khiến cho triều đình lại xôn xao, hỗn loạn.
Không ngờ không chỉ Vũ Văn Kỵ không muốn đăng cơ, ngay cả Vũ Văn Tuyển cũng cực lực thoái thác.
Có điều chuyện này khác hẳn với việc Vũ Văn Kỵ từ chối vương vị, mọi người có thể hiểu được tính toán của Vũ Văn Tuyển.
Không thể không nói, hắn thoái thế này mới là sáng suốt.
Ngoại trừ Vũ Văn Kỵ ra, chẳng có ai ngồi lên vị trí này dễ dàng được cả.