Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1116 - Chương 1116. Bài Vị

Chương 1116. Bài vị Chương 1116. Bài vị

Nhưng Vũ Văn Kỵ lại không hề nghĩ như vậy.

Thấy Vũ Văn Tuyển thoái thác không chịu kế vị, Vũ Văn Kỵ trợn tròn mắt lườm hắn: “Bậy bạ, con là huyết mạch duy nhất còn lại của đại ca, con không kế thừa đại thống thì để cho ai kế thừa?”

“Hoàng thúc tài trí hơn Tuyển Nhi, Tuyển Nhi bằng lòng giao lại ngôi vị hoàng để cho hoàng thúc.” Vũ Văn Tuyển nói chuyện vô cùng dứt khoát: “Tuyển Nhi một hoàng tử bị phong đến đất bắc không được sủng ái, chưa từng được học về đạo trị quốc, cũng không có tài trị quốc. Hiện giờ thiên hạ lầm than, đâu đâu cũng hoang tàn đổ nát, hoàng đế nhất định không thể là kẻ trẻ người non dạ như Tuyển Nhi được. Thiên hạ này cần hoàng thúc, muôn dân cần hoàng thúc, triều đình cũng cần hoàng thúc.”

Vũ Văn Tuyển nói chuyện hợp tình hợp lý, khiến cho đám quan lại trong triều cũng vội quỳ xuống tán đồng!

“Cửu hoàng tử hiểu cho đại cục, quả đúng là phước đức của muôn dân!”

“Cửu hoàng tử nói rất đúng, thiên hạ này cần Huyên Hòa Vương, muôn dân cần Huyên Hòa Vương, chúng thần cũng cần Huyên Hòa Vương, xin Huyên Hòa Vương hãy kế thừa đại thống.”

Quan lại trong triều lần lượt lên tiếng kiến nghị với Huyên Hòa Vương, xin ông ta hãy kế thừa ngôi vương.

Huyên Hòa Vương nhìn bọn họ: “Hồ đồ, ta tuyệt đối không làm ra chuyện gây rối loạn triều cương như vậy, các ngươi đừng nhiều lời nữa, nếu như Cửu hoàng tử e ngại không đủ năng lực cai quản việc triều chính, vậy thì đã có bổn vương ở đây hiệp trợ, đến khi con thành gia lập thất, có thể đảm đương đại cục mới thôi.”

Lời này của Huyên Hòa Vương khiến cho triều đình cảm động khôn nguôi.

Ban đầu, mọi người tưởng rằng Huyên Hòa Vương thoái thác không chịu kế vị chỉ vì muốn lấy lui làm tiến.

Dù sao trước kia cũng đã có tiền lệ nếu hoàng đế chết đi, triều thần cung thỉnh huynh đệ của tiên đế lên làm tên đế. Thậm chí trong sách sử, vị vương gia nào cũng phải nghe cầu xin năm lần bảy lượt mới chịu đăng cơ làm hoàng đế, cho hợp đạo nghĩa, đúng lẽ đời.

Mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để cầu xin Huyên Hòa Vương năm lần bảy lượt.

Nhưng hôm nay thấy hai người nói chuyện như vậy, mọi người cũng dần thay đổi suy nghĩ.

Có lẽ Huyên Hòa Vương thật sự chẳng bận tâm đến vương vị này, cũng chẳng hề muốn đăng cơ.

Cuối cùng, vào ngày Vũ Văn Tuyển trở về hoàng đô, mọi người đã bàn bạc kỹ lưỡng. Vào ba tháng sau, chờ đại điển đăng cơ được Lễ Bộ chuẩn bị xong xuôi, để Vũ Văn Tuyển đăng cơ, Huyên Hòa Vương làm Nhiếp Chính Vương hiệp trợ chuyện triều chính.

Khi ấy, tất nhiên Vũ Văn Phong cũng có mặt trên triều, hắn nhìn hai người “cha hiền con hiếu”, trong đáy mắt chỉ còn vẻ lạnh lẽo.

Cứ đợi đó mà xem, nếu như có thể Vũ Văn Tuyển có thể vượt qua được ba tháng này, vậy thì hắn không phải Vũ Văn Phong.

Cuối cùng phong ba tranh quyền đoạt vị cũng đã kết thúc, Bạch Câu coi như đã được bình yên.

Lúc này, Vũ Văn Tuyển đang ngẩn người ở tẩm cung của mẫu thân.

So với lần trước bụi bay đầy trời, lá vàng rơi rụng, hiện giờ nơi đây đã được người ta tu sửa kỹ càng, ngay cả đại điện cũng được đặt bài vị của mẫu thân hắn.

Bên trên ấy viết: Linh vị Lục Văn Tinh.

Nhìn thấy ba chữ Lục Văn Tinh, Vũ Văn Tuyển ngẩn người một lúc lâu.

Trong ấn tượng của hắn, mẫu thân vẫn luôn bị gọi là “Bảo Hiền phi”, vậy mà nay bài vị không ghi phi vị, vừa nhìn đã biết người lập bài vị này là ai.

Vũ Văn Tuyển nhếch môi, ánh mắt trở nên kiên định trở lại.

Đúng vào lúc này, phía sau hắn truyền đến tiếng bước chân.

“Ta đã biết con nhất định sẽ đến nơi này mà.”

Huyên Hòa Vương chậm rãi bước đến, cảm khái nhìn khắp căn phòng này một lượt: “Ta căm thù nơi này đến tận xương tuỷ, chỉ hận không thể huỷ hoại nó, nhưng dù sao đây cũng là nơi mà mẫu phi của con đã sống suốt hai mươi năm trời, ta sợ rằng nếu phá dỡ nơi này, mẫu phi của con trở về sẽ không tìm được đường.”

“Mẫu phi sẽ không về nữa.” Lời Vũ Văn Tuyển lạnh như băng.

Huyên Hòa Vương nhìn hắn một lúc lâu, sau mới đi tới vỗ vai hắn, khẽ gật đầu: “Con nói rất đúng, mẫu phi của con là một người khao khát tự do, cuối cùng cũng được tự do, nàng sẽ chẳng lưu luyến gì nơi này nữa.”

Huyên Hòa Vương vừa nói, vừa thiết tha sờ bài vị: “Dù sao cũng là ta đã phụ bạc nàng.”

Bình Luận (0)
Comment