Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1117 - Chương 1117. Thân Thế Mơ Hồ

Chương 1117. Thân thế mơ hồ Chương 1117. Thân thế mơ hồ

Vũ Văn Tuyển nhìn ông ta một cái, không nói lời nào.

Vũ Văn Kỵ vẫn còn lạc trong hồi ức.

Hai mươi lăm năm trước, Vũ Văn Kỵ du ngoạn giang hồ, đã nhất kiến chung tình với thiên kim của đệ nhất tiêu cục Lục Văn Tinh.

Lục Văn Tinh không tiếc tự phế võ công, vứt bỏ mọi vướng bận ở chốn giang hồ, chỉ vì muốn sóng vai cùng Vũ Văn Kỵ, mà Vũ Văn Kỵ cũng vì Lục Văn Tinh mà bỏ mặc vinh hoa phú quý, hai người ẩn cư ở một trấn nhỏ, sống với nhau cuộc đời bình yên hạnh phúc được một năm trời.

Về sau mẫu thân của Vũ Văn Kỵ lâm bệnh nặng, bảo ông ta trở về đất bắc tận hiếu.

Vũ Văn Kỵ cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành đưa theo Lục Văn Tinh trở về, nhưng về rồi thì lại không rời đi được nữa. Không có Vũ Văn Kỵ, đất bắc rơi vào loạn lạc, Vũ Văn Kỵ vừa phải tận hiếu với mẫu thân, vừa phải xử lý công vụ, bỏ lại Lục Văn Tinh cô đơn lẻ bóng.

Vương phi của Vũ Văn Kỵ ông mối hận với Lục Văn Tinh, dù sao cũng tại nữ nhân này đã cướp mất chồng của bà ta, thậm chí còn khiến Vũ Văn Kỵ không ngại vứt bỏ thê tử.

Vì thế, khi tiên đế tới đất bắc thăm hỏi mẹ con Vũ Văn Kỵ, vương phi đã cố tình để tiện đế gặp mặt Lục Văn Tinh.

Tiên đế bị sắc đẹp của Lục Văn Tinh mê hoặc, vương phi tương kế tựu kế, tặng Lục Văn Tinh cho tiên đế.

Vũ Văn Kỵ không biết, tới khi hắn trở về, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.

Về sau, Lục Văn Tinh trở thành Bảo Hiền phi được sủng ái, chín tháng sau, bà hạ sinh một người con, đứng thứ chín, tên là Vũ Văn Tuyển.

Dù sao cũng đoạt nữ nhân từ tay đệ đệ mình, tiên đế cũng không để lộ lai lịch của Lục Văn Tinh với người trong cung, chỉ nói là đi thăm mẹ con Vũ Văn Kỵ, gặp được trên đường, sau đó rước vào cung.

Nhưng tính cách Bảo Hiền phi lạnh lùng, hơn nữa trong cung béo gầy cao thấp, thích thế nào có thế ấy, chẳng bao lâu sau, hoàng đế đã chẳng còn hứng thú gì với Bảo Hiên phi nữa. Không lâu sau đó, lời đồn đại về thân thế của Vũ Văn Tuyển bị mọi người truyền ra ngoài.

Có điều mọi người không rõ lai lịch của Bảo Hiền phi, còn tiên đế thì rõ như lòng bàn tay, cho dù Vũ Văn Tuyển cốt nhục của ai đi chăng nữa, thì ông ta vẫn mãi là người đuối lý.

Nếu ông ta xử tử Bảo Hiền phi và Vũ Văn Tuyển, chắc chắn sẽ gây tổn hại đến tình cảm huynh đệ. Vì thể diện của hoàng gia, cũng vì tình thủ túc, tiên đế chỉ lạnh nhạt với mẹ con Bảo Hiền phi rồi coi như xong việc. Thậm chí hòng hàn gắn lại tình huynh đệ méo mó kia, ông ta còn phong Vũ Văn Tuyển tới đất bắc.

Dù sao ông ta cũng chẳng thiếu con trai, thêm một hay bớt một thì cũng chẳng nhằm nhò gì.

Mấy năm nay, Vũ Văn Tuyển vẫn luôn bị khúc mắc về thân phận đè nặng trên vai, bởi vì mẫu phi đến từ bên ngoài hoàng cung, cho nên lời đồn đoán, chê bai hắn cùng càng lúc càng nhiều. Hắn cũng từng nỗ lực để bản thân trở nên ưu tú hơn, để phụ vương thay đổi cái nhìn về mình, đáng tiếc mọi thứ đều là công cốc.

Cho đến thời điểm hắn nhược quán, trở lại hoàng cung tay bắt mặt mừng với mẫu phi, mẫu phi đã tiết lộ cho hắn biết về thân phận thật của hắn.

Lúc ấy Vũ Văn Tuyển mới biết, thì ra mọi lời đồn đều là sự thật, hắn thật sự không phải con trai của hoàng đế.

Thì ra cha ruột của hắn vẫn luôn ở gần hắn đến thế.

Hắn chợt nhớ tới thời điểm hắn ở đất bắc, có đôi lúc Vũ Văn Kỵ sẽ tới tán gẫu với hắn.

Bây giờ hắn mới hiểu ra, thì ra không phải Vũ Văn Kỵ có bản tính hiền lành, mà vì ông ta biết hắn là cốt nhục của mình.

Vũ Văn Tuyển không thể chấp nhận sự thật này, nhưng mẫu thân đã giao cho hắn một tấm lệnh bài: “Tuy ta không giống phi tần khác trong cung, không có thế lực gì để hỗ trợ con cả, nhưng nếu như con muốn, toàn bộ giang hồ đều sẽ ra tay giúp sức cho con. Cầm lấy lệnh bài này tới đệ nhất tiêu cục, ông ngoại của con, cữu phụ của con đều sẽ không đối xử tệ với con.”

Sau này Vũ Văn Tuyển phiêu bạt giang hồ, dùng tên giả Lục Văn Quyện, ở trong đệ nhất tiêu cục, dùng danh nghĩa con nuôi của cữu phụ để học nghệ.

Cữu phụ thậm chí còn giao lại cho hắn thiên hạ đệ nhất danh kiếm, Bạch Lâu.

Bình Luận (0)
Comment