“Vậy mà ta lại tới trễ một bước, không cản được đám tiện nhân đáng giận đó!”
Vũ Văn Kỵ siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
Người mà ông ta mắng hiển nhiên là thái hậu và đám phi tần của tiên đế đã ban chết cho Lục Văn Tinh.
Có điều đám người này đều đã bị Vũ Văn Tuyển nghiền thành tro bụi, vậy nên Vũ Văn Kỵ chẳng còn ai để báo thì, cuối cùng chỉ đành tìm lại hài cốt của Lục Văn Tinh, nhập liệm lại lần nữa, làm lại một bài vị khác.
“Nàng yên tâm, con trai của chúng ta, ta nhất định sẽ đưa nó lên vị trí cao nhất, trao cho nó những gì tốt nhất.”
Ông ta còn ân cần vỗ vai Vũ Văn Tuyển: “Với tình hình trước mắt, phụ vương không thể nào chiếu cáo thân thế của con với toàn thiên hạ, nhưng con yên tâm. Nhất định sẽ có một ngày, cha con chúng ta có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người. Cả mẫu phi của con nữa, ta cũng sẽ để nàng được chôn chung với Vũ Văn Kỵ, đường đường chính chính.”
Vẻ mặt Vũ Văn Tuyển vẫn thâm trầm, không nhìn ra cảm xúc gì.
Vũ Văn Phong đứng bên ngoài nghe lén lại vô cũng tức tối.
Dựa vào cái gì chứ!
Rốt cuộc Vũ Văn Tuyển dựa vào cái gì!
Nghiệt chủng này cướp mất phụ thân của hắn, nhưng điệu bộ vẫn như thể bị cả thiên hạ này ức hiếp không bằng!
Hiện giờ, phụ thân muốn để tiện thiếp kia nhập táng cùng với mình, còn giao lại ngôi hoàng đế của mình cho thứ nghiệt chủng kia nữa!
Mẫu phi của hắn, chính phi mà ông ta cưới hỏi đàng hoàng thì tính sao đây? Hắn, con của chính phi thì sao đây!
Vũ Văn Phong nghiến răng nghiến lợi, quyết định đẩy nhanh kế hoạch.
Hắn yên lặng bỏ đi, nhưng không biết khi mình rời đi, Vũ Văn Tuyển đã ghé mắt nhìn về phía hắn.
…
Triều đình đương độ căng thẳng vô cùng, mọi người ở nơi vô chủ cũng đang ra sức làm lụng.
Lúc này Phong Diệp đã bị tháo dỡ, lầu tháp cũng bị phá mất hai tầng, tầng cuối cùng cũng đang trong quá trình phá dỡ.
Tiết trời càng lúc càng lạnh, ngay cả nơi vô chủ cũng không may mắn thoát khỏi cái rét cắt da cắt thịt.
Đám nữ nhân cũng đang tranh thủ thời gian, gấp gáp may y phục mặc mùa đông.
Mấy ngày hôm trước, một phân đội nhỏ khiêng vài thương binh tiến vào, khiến cho mọi người khiếp đảm.
Đặc biệt là Vu Noãn và Văn Nhân Phinh Đình, mặt mày bọn họ đều tái mét cả đi.
Thấy rõ thương binh không phải người mà mình thương nhớ trong lòng, bọn họ cũng mừng thầm, rồi lại tự trách vì niềm vui ích kỷ của mình.
May mà Vu Noãn cũng biết chút y lý, hơn nữa lần trước trở về, Bạch Quân Quân đã để lại cả nước thảo mộc, trong mấy ngày ngắn ngủi, hai nạn nhân bị thương khắp người kia đã có thể nhảy nhót tung tăng.
Hai người bị thương này vừa bình phục đã sốt sắng chạy tới giúp đỡ bọn họ, nhìn thấy cánh đàn ông xông pha như vậy, nữ nhân cũng không chịu thua, ra sức dệt vải, may vá, xe tơ.
Không khí ở phường dệt cũng tấp nập vô cùng.
Nhưng mọi người không ngờ mưa mùa thu ở nơi vô chủ lại đến nhanh như thế.
Quả đúng là ngớt mưa thu lại đến đông dài, mưa ở nơi vô chủ cứ như bầu trời dội nước, rả rích mãi không ngừng, nhiệt độ cũng càng lúc càng giảm mạnh.
Nhưng công cuộc khai thác ở bên kia bây giờ mới tiến vào giai đoạn quan trọng
Cho dù Lý Văn Li có dị năng hệ thủy, nhưng cũng chẳng thể cản được ông trời đổ mưa
Mọi người cũng chỉ đang tập hợp trong căn nhà dột nát này, mấy cái nhà này cũng chỉ miễn cưỡng che mưa chắn gió được cho bọn họ, mới mưa một chút mà nhà đã tan tành.
Tuy mọi người đã thức cả đêm để tu sửa, tạm thời lấp móc nhà bằng lá cây, nhưng cũng không ngăn được nước mưa tràn vào nhà, ngập cả bắp chân.
Mới đợt mưa đầu tiên, mọi người đã lạnh sởn gai ốc, những cơn mưa tiếp theo càng lúc càng đáng sợ, không ngớt một khắc nào.
Bạch Quân Quân Lý Văn Li nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng quyết định nán lại trước, đợi qua mùa thu rồi lo liệu.
“Trước mắt chỉ cần gắng thêm chút nữa là hoàn thành rồi, chúng ta kiên trì mấy ngày không sao cả.” Tộc trưởng chủ động đứng ra tiên phong.