Bạch Quân Quân lại lắc đầu: “Đây không phải vấn đề mấy ngày, cho dù chúng ta có đào ra được thận, vậy thì việc khuân vác về đây cũng tốn rất nhiều công sức, chi bằng đợi mùa mưa kết thúc rồi nói.”
“Đúng vậy, mọi người rút về trước đã, đợi qua đợt mưa này rồi hẵng nói.” Lý Văn Li cũng kiên định trả lời.
Hai người đã nói như vậy rồi, những người khác cũng không cứng đầu nữa, chỉ đành băn khoăn lui về.
Tới khi mọi người rời đi, lúc này Bạch Quân Quân mới trộm dùng dị năng hệ thổ, tạo một kết giới ở nơi này.
Để phòng ngừa nước mưa làm hỏng máy phát điện, hoặc côn trùng, chuột bọ chui vào trong phá hỏng linh kiện.
Cũng chẳng còn cách nào, tuy rằng mọi người đều rất dũng mãnh, không ngại tình cảnh ác liệt thời tiết, nhưng máy phát điện, máy tăng tốc đều khiếp đảm trước đám ấy.
Tuy nhiên, có hai chiếc đã bị tháo dỡ, mặc dù đã được che chắn kỹ càng bằng lá cây, không thấm nước, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Vì vậy, để đề phòng bất trắc, cả hai quyết định rút về và đợi mùa mưa kết thúc, sau đó mới quay trở lại.
Hiện giờ có kết giới của dị năng hệ thổ bảo vệ, quả nhiên nước mưa không thể lọt vào.
Thấy vậy, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Giải quyết xong vấn đề bảo vệ máy phát điện, họ theo nhóm người quay trở lại nơi vô chủ.
So với lúc lần mọi người dạo chơi ngoài thành trở về, bây giờ mọi người trên đường đã ấm áp hơn nhiều.
Công việc của mọi người ở đây đã bị trì hoãn suốt bảy, tám ngày, khi đi trời nắng chang chang, lúc về lại mưa như trút nước. Tuy trên người bọn họ đã mặc áo vải tơi, nhưng trong ngoài đều ướt nhẹp cả.
Người trong nhà thấy bọn họ dầm mưa trở về, vội vàng chuẩn bị cho bọn họ đi tắm rửa, nữ nhân còn pha canh gừng cho bọn họ uống để tránh cảm.
Tới khi cánh đàn ông tắm rửa xong ra ngoài, nhận ra ai nấy đều có thêm một bộ quần áo mới. Nhìn quần áo màu sắc tươi sáng, ai nấy đều mừng rỡ.
Ngoài quần áo mới ra, bọn họ còn được đưa thêm một đôi giày mới.
Giày này có họa tiết ca rô, cảm giác lúc chạm tay vào vừa mềm mại lại vừa chắc cahwns.
Ban đầu tộc Thôn Hỏa vẫn luôn đi chân trần, sau này thầy dãy kiến thức cuộc sống chỉ cho bọn họ cách bện giày rơm, Vu Noãn cũng dạy mọi người may giày.
Có điều khi ấy muốn may giày thì cần có vải, mọi người tới cả vải che thân còn thiếu thốn, cho nên phần lớn mọi người chỉ dùng giày rơm.
Nhưng giày rơm đúng là không có nhiều tác dụng, hơn nữa mùa này lạnh như thế, ai mà chẳng run hết cả chân.
Đương nhiên, so với tháng ngày tới cả giày rơm cũng chẳng có mà mang, hiện giờ mọi người đã dư giả hơn nhiều. Dẫu có như thế, mọi người vẫn không ngờ mình sẽ có một đôi giày da.
Giày da đó!
Nói đúng hơn, có vài người còn không dám mơ tưởng.
Chẳng lẽ... chế tạo bằng da của rồng đất sao?
Khi trước thần linh bắt về đây một đống rồng đất, có điều mọi người cũng chẳng dám mơ mình cũng được chia phần. Suy cho cùng, da của rồng đất đáng quý, bọn họ người đông như thế, làm sao chia hết cho mọi người được.
Nhưng nhìn giày da của rồng đất chất đầy trong phòng này, mọi người đều ngẩn cả người.
Chẳng mấy chốc, trong nhà người dân tộc Thôn Hỏa truyền ra tiếng hô hoán vui mừng hết đợt này đến đợt khác.
Cây bắt ruồi chạy như điên trong rừng cây cùng bị dọa cho khếp đảm, xảy ra chuyện gì rồi? Mọi người trong đó điên hết rồi à?
Cũng không phải điên hết rồi.
Cả nhà Lão Khâu Thúc, đội bảy người, thậm chí Bạch Táp Táp ở phòng da bên này gia công bất kể ngày đêm, đóng đế giày, mài da rồng đấy, cắt chỉnh, khâu vá, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, không ngừng đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng cùng hoàn thành giày da trước khi mọi người trở về.
May mà đầu đám rồng đất ấy lớn, bớt bên này một chút, thêm bên kia một chút, cho dù mọi người có đông đến đâu thì cũng không thiếu thốn.
Mà các thợ thêu cũng miệt mài không nghỉ.
Khi trước Bạch Quân Quân mua tất cả mọi thứ trong tiệp của người ngoại quốc kia, ngoại trừ vài thứ gai và cứng được dùng để làm đồ da dụng, còn lại đều được đem đi may quần áo.