Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1120 - Chương 1120. Vui Mừng

Chương 1120. Vui mừng Chương 1120. Vui mừng

Mỗi người một bộ y phục đơn giản, vượt qua mùa đông giá lạnh này.

Người thiết kế đa số kiểu dáng của y phục là Lâm nương tử.

Tuy rằng người thi hành thật sự là Vu Noãn và Văn Nhân Phinh Đình, nhưng bọn họ đều là người thời xưa, đã có hình mẫu và khuôn thước sẵn để chế tạo y phục, trong mắt bọn họ, có quá nhiều thứ nên và không nên làm.

Lâm nương tử không có nhiều mối lo ngại như vậy, dù sao bên ngoài bây giờ cũng đã loạn lạc rồi, hơn nữa bọn họ cũng chỉ đóng cửa sống cuộc đời của mình, cho dù có ăn mặc như tiên nữ hay làm kẻ ăn mày thì cũng chẳng có ai quản được.

Còn nữa, bây giờ bọn họ vẫn còn chưa tới mức sung túc đủ đầy, Bạch Quân Quân mang về mấy thứ này chính là để tất cả bọn họ có thể bình an vượt qua mùa đông. Tất nhiên bọn họ phải tiết kiệm vải thì mới đủ.

Vì thế Lâm nương tử vung tay lên chỉ huy, cổ kim kết hợp, tạo ra một dòng cổ phục trước nay chưa từng có.

Bất kể là nam hay nữ đều mặc một chiếc cùng một chiếc áo có cổ chéo, dây đai, để có thêm yếu tố văn hóa, bên hông còn được buộc đai lưng.

Đương nhiên, Lâm nương tử đã nghĩ ngợi rất nhiều về chuyện đai lưng này.

Dù sao thì với hơn một ngàn cái đai lưng, bọn họ cũng có thể làm thêm mười mấy bộ y phục.

Tạo y phục theo hướng ấy, lúc này trên tay đang cầm mọi người đang cầm loạt thành phẩm đầu tiên của phường dệt.

Khi trước, mọi người đã làm một loạt áo bằng vải bố, nhưng mặc trên người không dễ chịu chút nào. Nhưng dù thế, mọi người đều giữ gìn cẩn thận. Bây giờ, ai nấy đều được phát thêm một bộ y phục mới và một đôi giày da, mọi người đều vui như ăn tết.

Khi biết ngoài mấy thứ này, mọi người còn có cả áo bông để tránh rét mùa đông, mọi người đều vô cùng mong đợi.

Người dân tộc Thôn Hỏa vô cùng cảm động.

Trước kia bọn họ chỉ có thể ở hốc cây trong sơn động đói khổ lạnh lẽo mà nhìn Tử Thần đã đến, mà hiện tại từ gặp được Bạch Quân Quân Lý Văn Li, bọn họ chẳng những ăn no cơm, có ngói che đầu, thậm chí còn có xiêm y xuyên, có sống làm.

Trước đây, bọn họ chỉ có thể chờ chết trong sơn động đói, rét, khổ sở, nhưng kể từ khi gặp được Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, bọn họ không chỉ có đủ thức ăn để tránh đói, có mái ngói để che đầu, mà còn có quần áo để mặc, và công việc để làm.

Mọi người đã dần thoát khỏi cuộc sống ăn lông ở lỗ, sống cuộc sống của người bình thường.

Nếu nói không cảm kích thì là nói dối, bọn họ vô cùng biết ơn, không thể nói hết bằng lời, chỉ hận không thể làm cho hai người họ một tấm bài vị, ngày ngày khấn vái.

Đám người Lão Khâu Thúc, bao gồm cả huyện lệnh béo cũng rất cảm động.

Không ngờ ở một nơi tồi tàn như này lại có thế xây nên ngoại đào nguyên, nơi này không có hoàng quyền phú quý đè nặng, cũng không có thổ phỉ hoành hành. Nơi đây có rất nhiều trẻ nhỏ hiếu học, anh em thân thiết, bạn bè láng giềng hòa thuận, vui sướng, yên bình.

Cho dù mới chỉ tới được vài ngày, mọi người đều nhanh chóng hòa nhập, ngay cả đám ăn bám kia cũng bắt đầu hiểu chuyện, chủ động làm việc tùy theo sức của mình.

Tất cả những điều này, đều là chuyện trước kia bọn họ chưa từng dám mơ.

Đặc biệt là lần này, huyện lệnh béo vừa mới được tắm nước nóng, trút hết được sự mệt mỏi, con trai cũng ngoan ngoãn bưng một chén canh gừng lên cho ông ta.

Huyện lệnh béo cũng phải cảm thán.

“Đứa con bất hiếu này cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi, mẹ của con ở nơi chín suối cũng có thể yên tâm nhắm mắt.”

Con trai ông ta bĩu môi: “Trước nay con đều hiểu chuyện như thế, chỉ là cha không nhìn ra sở trường của con mà thôi.”

“Trước kia đúng là không nhìn ra, có điều gần đây… Không thể phủ nhận, quả là ta cũng đã trông thấy được, biểu hiện không tồi, tiếp tục phát huy nhé.”

HIếm khi được cha mình khen như vậy, con trai huyện lệnh béo không ngờ được, ngại ngùng mím môi, không biết nói gì.

Có điều hai cha con nhìn nhau được một lúc, đều không nhịn được mà bật cười.

Mấy năm nay bọn họ nảy sinh mâu thuẫn, dần trở nên xa cách, cũng không biết từ bao giờ, khoảng cách ấy đã biến mất. Tới hôm nay, chén canh gừng này đã xóa bỏ mọi tị hiềm giữa hai người họ.

Sư gia bê một chén canh tới trước cửa, nhưng trông thấy công tử đang ở bên trong, ông ta yên lặng uống canh gừng, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.

Bình Luận (0)
Comment