Thậm chí, sau khi hiểu được cách Lão Khâu Thúc bọn họ hun thịt bằng cách gì, mọi người đều tự giác mặc áo tơi, dầm mưa đi tìm cành cây tùng bách, sau này mọi người đều đặt ra một luật ngầm, rằng nếu muốn đến xem hun thịt thì phải cầm theo cành tùng bách.
Một thời gian sau đó, mọi người sôi nổi đưa cành tùng bách tới cho Lão Khâu Thúc không ngừng nghỉ, vậy nên khi thịt đã được hun xong, cành tùng bách ở đây vẫn chất thành cả núi, e rằng có lôi hết lợn, dê bò ở đây ra mà hun cũng vẫn thừa.
Đám gia súc đang nhàn nhã được cho ăn hằng ngày: Đã ai chọc tới mấy người đâu?
…
Cuộc sống ở nơi vô chủ sung sướng bình yên là vậy, nhưng bầu không khí ở hoàng đô lại càng lúc càng căng thẳng.
Vẫn còn hai tháng rưỡi nữa mới tới ngày đăng cơ mà Lễ Bộ định ra cho Vũ Văn Tuyển, nhưng Vũ Văn Phong lại càng lúc càng đứng ngồi không yên.
Cũng may gần đây hắn và Triệu Tiểu Miêu đầu ấp tay gối, trước mắt còn có thể mượn tay Triệu Tiểu Miêu mời sát thủ diệt trừ mối họa ấy, cũng không uổng công hắn phải bôn ba biết bao lần.
Tối nay trăng tròn, đêm càng sâu càng lạnh thấu xương, xuyên thịt.
Vũ Văn Tuyển vừa bước ra khỏi cửa hoàng cung, mấy ngày này hắn vẫn luôn phải học xử lý chính vụ, mỗi lần kết thúc buổi học dài đằng đẵng, thì trời cũng đã đổ về khuya.
Trữ quân phải sống ở phủ hoàng tử, cho dù hắn sắp đăng cơ cũng không thể phá hỏng quy củ, cho nên lúc này, chỉ có một mình hắn cất bước trên đường cái rộng thênh thang.
Cái bóng của Vũ Văn Tuyển kéo dài lênh khênh, trong buổi đêm khuya khoắt thế này, nhìn sao cũng thấy cô liêu, tịch mịch.
Nhưng đêm nay, trên đường cái vắng tanh bỗng nhiên xuất hiện một đám người bịt mặt.
Dường như đám người này đang đợi Vũ Văn Tuyển trở về nhà, trông thấy hắn, bọn họ tức khắc lao tới.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, Vũ Văn Tuyển cũng không có ý định chống chọi với bọn họ, hắn quay đầu lại chạy về phía hoàng cung. Đám người mặc đồ đen cũng có vẻ đã đoán trước được ý định của Vũ Văn Tuyển, đẩy nhanh tốc độ đuổi theo, khi hai bên đuổi bắt gắt gao, một tên thích khác đánh lén thành công, khiến cho phần lưng Vũ Văn Tuyển xuất hiện một vết thương lớn.
Nhìn thấy máu của Vũ Văn Tuyển, đám thích khách càng thêm tự tin, khi hai bên đuổi bắt, xa xa truyền đến một tiếng hét lớn: “Ai ở hành hung này!”
Hai bên cùng ngẩng đầu lên nhìn viên lính gác cửa hành cung, Vũ Văn Tuyển lập tức chìa lệnh bài trong người mình ra: “Vũ Văn Tuyển ở đây, mau giúp ta bắt giữ đám tội phạm hành thích!”
Đội hộ vệ thấy được lệnh bài của Vũ Văn Tuyển, và cả đám người áo đen đã tán loạn chạy trốn khắp nơi, mọi người lập tức tham gia vào cuộc giao tranh, đuổi bắt với đám người kia.
Vũ Văn Tuyển thoát chết trong gang tấc, toàn thân mềm nhũn ngã vào người của một tên hộ vệ, hôn mê bất tỉnh.
Đường đường là trữ quân tương lai, vậy mà lại bị hành thích, đối với hắn, hay đối với đất nước này, đây đều là chuyện lớn.
Biết được tình hình, Vũ Văn Kỵ giận không để đâu cho hết.
Lúc này Vũ Văn Tuyển còn đang hôn mê, thái y cũng tập hợp lại chẩn bệnh cho hắn.
Vũ Văn Kỵ đứng bên ngoài nhìn người hầu kẻ hạ trong phòng bê ra rất nhiều chậu nước loang lổ những máu là máu, sự phẫn nộ trong lòng ông ta ngày một lớn hơn.
Rốt cuộc là kẻ nào dám cả gan chống lại bọn họ?
Là thế lực của lão tam khi xưa, hai là quan lại bất mãn với bọn họ, hay là... người một nhà?
Vũ Văn Kỵ đang vắt óc nghĩ xem kẻ hành hung là ai, Vũ Văn Phong đã tới nơi.
Hắn lo lắng đi tới trước mặt Vũ Văn Kỵ hành lễ, bày ra vẻ mặt quan tâm: “Phụ vương, Tuyển đệ thế nào rồi? Tình hình ra sao rồi? Sao đệ ấy lại bất cẩn để kẻ khác hành thích vậy?”
Vũ Văn Kỵ nhàn nhạt liếc mắt nhìn con trai mình một cái, ông ta vốn chẳng nghi ngờ hắn bao nhiêu, nhưng ba câu hỏi này lại chẳng khác nào vạch trần hắn đang chột dạ.
Vũ Văn Kỵ chỉ nghĩ một lát đã ra đáp án.
Thấy cha chỉ lẳng lặng nhìn mình, vẻ mặt nghiêm trọng, Vũ Văn Phong bỗng cảm thấy chột dạ, gắng sức giả vờ bình tĩnh: “Phụ vương, sao người lại nhìn con như vậy?”
“Mau cút lại đây cho ta!”
Vũ Văn Kỵ phất tay ảo đi về phía hậu viện, khuôn mặt Vũ Văn Phong nháy mắt trắng bệch.