Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1123 - Chương 1123. Mục Đích

Chương 1123. Mục đích Chương 1123. Mục đích

Hai phụ tử lần lượt đến thư phòng, lúc này người trong phủ Hoàng tử đều đang bận rộn vì Vũ Văn Tuyển, thư phòng hiếm khi yên tĩnh được như lúc này.

Vũ Văn Phong cũng không hàm hồ chút nào, vừa đến thư phòng đã lập tức quỳ xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Vũ Văn Kỵ có gì mà không rõ nữa, lập tức đá hắn một cú.

“Chuyện tốt mà con làm đấy.”

Vũ Văn Phong bị đá đến mức ngã ngửa nhưng không dám kêu đau, chỉ uất ức ôm lấy bả vai bị đá, im lặng không lên tiếng.

“Không phải ta đã nói con đừng bao giờ nghĩ đến vị trí này rồi sao? Vậy mà con lại coi lời ta nói như gió thoảng bên tai.”

“Phụ vương, rốt cuộc ai mới là đích trưởng tử của ngài? Chẳng lẽ mẫu thân con không phải là người được ngài cưới hỏi đàng hoàng sao? Chẳng lẽ con không phải là đứa con mà ngài mong ngóng ngày đêm sao?

Vì sao sau khi gặp được nữ nhân kia thì hết thảy đều thay đổi?

Vũ Văn Tuyển chưa từng gần gũi với ngài lấy một ngày, thậm chí chưa chắc hắn đã biết ngài thích thứ gì, vậy mà ngài lại như ma xui quỷ khiến, muốn cho hắn tất cả mọi thứ.

Mấy năm nay con phụ tá ngài cai quản đất Bắc gọn gàng ngăn nắp, thậm chí lúc ngài tấn công Hoàng đô, con không tiếc kéo thân thể tàn tật mang quân trợ giúp ngài.

Mà lúc đó tên kia đang làm gì? Từ đầu tới cuối chỉ lo trốn tại đất Bắc ngồi mát ăn bát vàng thôi.

Con không phục.”

“Con thì biết cái gì?” Trong mắt Vũ Văn Kỵ lóe lên tia lửa: “Không sai. Đúng là cả nhánh của tiên đế đã chết hết rồi nhưng sử quan vẫn chưa chết, đại thần vẫn chưa chết, dân chúng trong thiên hạ cũng chưa chết. Nếu lúc này mà lên ngôi thì chẳng khác nào để người trong thiên hạ lên án cả.”

Vũ Văn Kỵ nhìn Vũ Văn Phong, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Phụ vương, ý của ngài là…”

Vũ Văn Phong giống như nghĩ tới điều gì đó, mắt trợn tròn, trong lòng không còn hoang mang nữa.

Cướp ngôi không bằng…nhường ngôi.

Vũ Văn Kỵ không trả lời trực tiếp, chỉ cảnh cáo một cách hung tợn: “Nếu con còn tiếp tục phá hỏng chuyện tốt của ta thì cút về đất Bắc ngay đi.”

“Con biết lỗi rồi, do con bị quỷ ám, xin phụ vương cho con một cơ hội sửa lỗi, sau này con nhất định sẽ làm việc một cách bình tĩnh, chín chắn.”

Vũ Văn Kỵ tức giận trừng mắt với hắn một cái rồi coi như không có gì.

Lúc hai người đi vào phòng Vũ Văn Tuyển một lần nữa, đúng lúc thái y đi từ bên trong ra.

“Thái y, Thái tử thế nào?” Vũ Văn Kỵ thân thiết hỏi.

Ngay cả vẻ mặt của Vũ Văn Phong cũng trở nên chân thành hơn rất nhiều, sau khi được phụ vương nhắc nhở, cuối cùng hắn cũng nghĩ thông suốt. Nếu Vũ Văn Tuyển gặp chuyện không may thì không ai có thể nhường ngôi được nữa, nói không chừng bọn họ còn có thể bị đổ cho tội danh hạ độc huyết mạch cuối cùng của tiên hoàng.

Lúc này Vũ Văn Phong vô cùng hối hận vì chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm, hắn hy vọng Vũ Văn Tuyển có thể khỏe mạnh hơn bất kỳ ai khác.

Dưới ánh mắt tha thiết của hai người, thái y chậm rãi mở miệng.

“Hồi bẩm Nhiếp chính vương, phần lưng của Thái tử trúng ba đao của thích khách, một đao trong số đó sâu đến mức có thể thấy xương, có điều may mà cấp cứu kịp thời, bây giờ tính mạng đã không còn gì đáng lo ngại nữa.”

Nghe đến đó, Vũ Văn Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hai người vào phòng, chỉ thấy Vũ Văn Tuyển đang suy yếu nắm sấp trên giường, khuôn mặt tái nhợt.

Thái y nói: “Vừa rồi thần đã khâu lại miệng vết thương cho Thái tử, bôi thuốc mê cho ngài ấy, lúc này tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, chừng một ngày sau mới có thể tỉnh lại.”

“Được, vậy để Thái tử nghỉ ngơi cho tốt.” Vũ Văn Kỵ gật đầu, lúc lui ra ngoài còn không quên dặn dò hạ nhân của phủ Hoàng tử nhất định phải chăm sóc cho Thái tử thật tốt.

Đợi đến lúc phụ tử Vũ Văn Kỵ đi rồi, người hầu ở trong phòng cũng tản ra, Vũ Văn Tuyển mới chậm rãi mở mắt.

Lúc này khuôn mặt của hắn cực kỳ tái nhợt nhưng lạnh hơn cả sắc mặt chính là đôi mắt kia.

“Chủ tử.”

Không biết từ lúc nào, một bóng dáng vẫn ẩn thân xuất hiện, sau đó nói lại hết thảy những chuyện xảy ra trong thư phòng cho Vũ Văn Tuyển nghe.

Bình Luận (0)
Comment