Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1124 - Chương 1124. Chim Sẻ Chực Sẵn

Chương 1124. Chim sẻ chực sẵn Chương 1124. Chim sẻ chực sẵn

Vũ Văn Tuyển giống như không cảm nhận được nỗi đau đớn trên lưng, hắn chậm rãi ngồi dậy, một tay giữ lấy ván giường, nhếch môi cười khẩy.

“Ta biết ngay mà.”

Mặc dù Vũ Văn Kỵ biết Vũ Văn Phong sẽ làm hại mình nhưng cuối cùng ông ta vẫn giúp Vũ Văn Phong.

Mà cái gọi là tình phụ tử sâu đậm, dâng cả thiên hạ này cho hắn chắc hẳn cũng chỉ là ngụy trang mà thôi. Nói không chừng cuối cùng còn đưa cho hắn một ly rượu độc, ban chết cho hắn, còn bảo hắn giả tạo một tờ chiếu thư nhường ngôi nữa cũng nên.

Vũ Văn Tuyển cười lạnh: “Là các ngươi bỏ ta mà đi trước.”

Mấy ngày nay tin tức Thái tử gặp chuyện lan truyền rợp trời kín đất khắp phố phường.

Có rất nhiều phiên bản về hung thủ, ví dụ như bè đảng còn sót lại của đại Hoàng tử, nhị Hoàng tử, tam Hoàng tử đã chết tác quái, cũng có thuyết âm mưu nghi ngờ Vũ Văn Phong ghen tỵ mua kẻ giết người, cũng có người chỉ mũi dùi về phía người đã từ chức, trốn tránh ở nhà không ra ngoài là Tể tướng Văn Nhân.

Dù sao nữ tế và nữ nhi của ông ta đều bị tổn thất ở đất Bắc, nghiêm khắc mà nói ông ta có thù với cả ngũ Vương gia, thậm thí là cửu Hoàng tử, Thái tử hiện tại.

Có điều mọi người chỉ thảo luận vậy thôi chứ cũng không có đáp án cuối cùng.

Vũ Văn Phong ở quán rượu Đông Thăng yên lặng nghe những lời thảo luận của dân chúng, rất lâu không nói lời nào.

Triệu Tiểu Miêu thật cẩn thận ở một bên hầu hạ, cũng không nói gì cả.

Rất lâu sau, Vũ Văn Phong mới nói: “Xử lý đám người kia sạch sẽ rồi chứ?”

“Quý nhân yên tâm, mấy người đó đều đã cầm phí bịt miệng đi xa tha hương rồi, cả đời này đều không xuất hiện nữa đâu.”

Vũ Văn Phong gật gật đầu: “Ngươi phải để mắt thật kỹ, tuyệt đối không được có chút sai lầm nào cả.”

“Vâng.” Triệu Tiểu Miêu ngoan ngoãn gật đầu, nói xong lại rót một chén rượu cho Vũ Văn Phong.

Nhưng mà Vũ Văn Phong lại không phát hiện, lúc rót rượu, móng tay của Triệu Tiểu Miêu cứ vô ý chạm vào rượu, còn về ý nghĩ sâu xa trong đó thì lại càng tế nhị hơn.

Đêm khuya, một bóng dáng mảnh khảnh từ khách điếm đi ra, nàng ta đi thẳng về phía ngõ nhỏ không người, thoáng cái đã đi đến cổng một viện phủ bỏ hoang.

Nói ra thì Bạch phủ này dường như đã trở thành căn cứ địa liên lạc của nàng ta, mỗi lần chủ tử đều hẹn nàng ta gặp mặt ở đây.

Nghĩ đến việc có lẽ chủ tử vẫn còn thích Bạch Quân Quân, trong lòng nàng ta lập tức dâng lên một cảm giác không thoải mái.

Đúng lúc Triệu Tiểu Miêu đang đắm chìm trong sự tức giận của mình thì Vũ Văn Tuyển đạp ánh trăng mà đến.

Nhìn thấy Vũ Văn Tuyển đến, Triệu Tiểu Miêu lập tức thu hồi cảm xúc, lộ ra vẻ mặt thân thiết hành lễ với Vũ Văn Tuyển.

“Chủ tử, ngài… có khỏe không?”

“Ta không sao.” Giọng điệu của Vũ Văn Tuyển thản nhiên.

Triệu Tiểu Miêu cẩn thận quan sát, chỉ thấy tuy trên mặt Vũ Văn Tuyển có vẻ bệnh tật nhưng dáng người vẫn rắn rỏi như cũ. Mặc dù lúc đầu đã dặn dò bọn họ lúc xuống tay phải tuyệt đối chú ý chừng mực nhưng mà thực tế lúc diễn tập xuống tay vẫn nặng.

Những lời đồn đãi không tốt như mắt thấy tai nghe được lan truyền rộng rãi, thảo luận khắp thành, hơn nữa mấy ngày nay tâm trạng của Vũ Văn Phong nặng nề, nàng ta đã lo lắng sắp chết rồi.

Có điều vì vướng nhiệm vụ ẩn núp nên Triệu Tiểu Miêu chỉ có thể kiềm chế tâm trạng.

Hôm nay nhận được tin tức gặp mặt, cuối cùng lo lắng của Triệu Tiểu Miêu cũng tiêu tan.

Vũ Văn Tuyển chìa tay ra đưa cho Triệu Tiểu Miêu một túi giấy nho nhỏ: “Cái này, cho hắn ăn đúng lượng đúng hạn như cũ.”

“Vâng.” Triệu Tiểu Miêu không nghi ngờ gì cả, ngoan ngoãn nhận lấy.

Vũ Văn Tuyển lại lấy một chiếc hà bao từ trong tay áo ra đưa cho Triệu Tiểu Miêu.

“Đây là?” Triệu Tiểu Miêu nhìn hà bao tinh xảo này, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Vũ Văn Tuyển nói: “Thuốc giải.”

“À…” Mặt Triệu Tiểu Miêu thoắt đỏ bừng, nàng ta còn tưởng rằng chủ tử tặng hà bao cho nàng ta là… Hóa ra không phải hà bao mà là thuốc giải.

Triệu Tiểu Miêu hơi cúi đầu giấu đi sự thất vọng nơi đáy mắt, phúc thân với Vũ Văn Tuyển, nói: “Đa tạ chủ tử thông cảm.”

“Làm cho tốt, một ngày nào đó ta sẽ thả tự do cho ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment