Triệu Tiểu Miêu nhìn thấy Vũ Văn Tuyển rơi đi mà không có chút lưu luyến nào thì bật ra một nụ cười trào phúng.
Nàng ta mới không cần tự do.
So với việc nhớ lại quá khứ một cách vô tri vô giác thì chẳng bằng đặt mình trong lốc xoáy, chỉ cần trả giá đủ nhiều thì một ngày nào đó sẽ nhận được báo đáp, đến lúc đó cho dù có đối mặt với kẻ thù năm xưa một lần nữa thì nàng ta cũng có thực lực chống trả.
Cuộc sống như vậy, nàng ta vui vẻ chịu đựng.
…
Cuộc gặp gỡ của hai người diễn ra trong đêm tối, không ai hay biết.
Vũ Văn Tuyển giống như âm hồn bước đi trong thiên địa bao la xâm xẩm tối này, hắn thở dài một tiếng yếu ớt, trong gió loáng thoáng truyền đền tiếng thì thầm của hắn.
“Là các ngươi bức ta.”
Ngày hôm sau, Vũ Văn Tuyển vừa tỉnh lại đã nhận được lời nhắn từ người hầu của Vũ Văn Kỵ, bảo hắn đến hoàng cung ngay lập tức.
Tổng quản ở bên cạnh Vũ Văn Tuyển hơi đau lòng cho hắn, dù sao từ khi bị thương đến bây giờ mới năm ngày, không cẩn thận chút thôi là miệng vết thương có thể bị rách ra bất kỳ lúc nào, lúc này hẳn là nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt mới đúng.
Có điều dù sao cũng là mệnh lệnh của Nhiếp chính vương, quản gia thấp cổ bé họng nên cũng chỉ có thể bảo người chuẩn bị xe ngựa thật tốt, cố gắng hết sức để Vũ Văn Tuyển thoải mái hơn trên đường.
Đợi đến lúc Vũ Văn Tuyển chậm rãi vào hoàng cung, chỉ thấy phụ tử Vũ Văn Kỵ và Vũ Văn Phong đều có mặt trong thư phòng.
Nhìn thấy hắn vào cửa, Vũ Văn Kỵ lập tức đứng dậy: “Tuyển Nhi, mau đến đây.”
“Ta không sao.” Vũ Văn Tuyển nâng tay lên, chắp tay thi lễ, từ chối lời mời ngồi lên vị trí chủ vị.
Vũ Văn Kỵ lại không cho hắn phân bua, kéo hắn qua ngồi xuống: “Trên người con còn có vết thương, không thể cậy mạnh như vậy.”
Đợi hắn ngồi xuống xong, Vũ Văn Kỵ lại bảo người hầu dâng thuốc bổ, nước trà lên, quả nhiên là săn sóc tỉ mỉ, làm đủ tất cả những gì trưởng bối nên làm.
Vũ Văn Tuyển vẫn thản nhiên, không để lộ cảm xúc như cũ, vừa không bị sự thân thiện, cưng chiều của Vũ Văn Kỵ làm cho hoảng sợ mà cũng không buồn bực vì sự giả dối của ông ta.
Nhưng mà từ trước đến nay, Vũ Văn Tuyển vẫn luôn không để lộ buồn vui ra mặt, chính bởi vì hắn hết thảy đều bình thường nên Vũ Văn Kỵ thật sự không cảm thấy được có chỗ nào không đúng.
Vũ Văn Phong cũng bình tĩnh nhìn hai người tương tác với nhau, nếu như đổi lại là trước kia, thấy phụ vương hỏi han ân cần với Vũ Văn Tuyển như vậy, trong lòng hắn đã sớm dời sông lấp biển vì ghen tỵ rồi, mà bây giờ sau khi biết chân tướng, tâm tính hắn liền thay đổi hoàn toàn.
Dù sao Vũ Văn Tuyển chỉ là đá kê chân của bọn họ, vậy cho dù có hưởng thụ chút đãi ngộ tốt cuối cùng này thì đã làm sao, có đều hưởng thụ như thế nào thì sau này trả lại gấp bội như thế là tốt rồi.
Ba người, người nào người nấy đều có tâm tư của chính mình nhưng vẫn bày tỏ sự thân thiết và an ủi, lúc này Vũ Văn Kỵ mới vào chủ đề chính.
“Mấy ngày này, người ám sát con xem như đã làm cả Hoàng đô rối loạn lên rồi, đủ loại côn đồ lưu manh, con thấy thế nào, Tuyển nhi?”
Bàn tay đang cầm tách trà sâm của Vũ Văn Tuyển hơi cứng lại, nghiêm túc nói: “Bẩm Nhiếp chính vương, Tuyển cũng không biết.”
“Những tên thích khách mà con nhìn thấy ngày đó có đặc trưng gì không?” Vũ Văn Kỵ lại hỏi.
Đầu tiên Vũ Văn Tuyển lắc đầu: “Bọn họ đều che mặt, mặc y phục dạ hành, tất cả đặc trưng thân phận đều bị che giấu, ta không nhìn ra.”
Vũ Văn Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có điều chẳng bao lâu sau Vũ Văn Tuyển lại mở miệng: “Nhưng mà hình như lúc truy đuổi ta bọn họ có nói một câu, không cần giữ người sống.”
Vũ Văn Tuyển vừa như cố ý vừa như vô tình nhìn về phía Vũ Văn Phong: “Cũng không biết ai mà lại có thù sâu hận lớn như vậy với ta.”
Trái tim của Vũ Văn Phong đập thình thịch, không đợi Vũ Văn Kỵ mở miệng, hắn đã lập tức đi qua chỗ Vũ Văn Tuyển, cầm lấy cổ tay của Vũ Văn Tuyển.
“Tuyển đệ, không thể tin lời đồn đãi bên ngoài, đệ phải tin tưởng ta, chuyện này không hề liên quan gì đến ta cả.”
Vũ Văn Tuyển sửng sốt: “Sao huynh trưởng lại nói vậy?”
“Ta… này…kia… Không phải là do lời đồn đãi ở phố phường kéo đến trên đầu ta sao.” Vũ Văn Phong xấu hổ mượn cớ cho mình.