Vũ Văn Tuyển nói xong bèn lấy ra một phong thư mật báo từ cổ tay áo của mình.
Hai người kia nhận lấy thư mật báo mà xem, càng xem càng hãi hùng.
Bên trên ấy viết về chuyện thất thủ của núi Vu Tổ.
Có một đám vây cánh còn sót lại ở hoàng đô đã đánh bại thủ vệ ở Tam Xá Khẩu và ẩn náu trong nơi vô chủ, lúc này Tam Xá Khẩu rộng mở như chốn không người, vô cùng nguy hiểm.
“Ý của con là Vũ Văn Loan Phi trốn đến nơi vô chủ rồi sao?” Vũ Văn Kỵ khiếp sợ.
Nhớ khi trước, bọn họ vất vả lắm mới có thể dụ Vũ Văn Loan Phi xâm nhập vào đất bắc, mọi chuyện vốn dễ dàng như bắt ba ba trong rọ, lại chẳng ngờ bại lộ thông tin vào thời điểm nào đó, bọn họ còn chưa kịp thu lưới, Vũ Văn Loan Phi đã trốn đi mất.
Cho dù bọn họ đã ra sức truy lùng, nhưng cuối cùng vẫn để tên nhãi ranh giảo hoạt Vũ Văn Loan Phi kia lọt lưới.
Có điều bọn họ không biết một chuyện, Vũ Văn Tuyển suýt chút nữa đã tóm được Vũ Văn Loan Phi, nhưng lại để Vũ Văn Loan Phi và Bạch Quân Quân cùng với đám hắc y nhân bí ẩn đó cưỡi rồng bay đi mất ngay trước mũi mình.
Vũ Văn Tuyển đã giấu nhẹm chuyện này đi, xem như hai bên chưa từng gặp gỡ ở thành Bích Lạc. Vũ Văn Kỵ bọn họ không nhận được tin tức gì, ắt sẽ cho rằng Vũ Văn Loan Phi được vây cánh của mình cứu viện.
Hiện giờ trông thấy được tin tức của Vũ Văn Tuyển, hành tung của Vũ Văn Loan Phi cũng ngày một rõ ràng.
“Chẳng trách truy lùng khắp cả hai vùng đông, bắc cũng chẳng thấy đâu, thì ra tên hạ tiện này đã sớm chừa đường lui cho mình.” Vũ Văn Kỵ híp mắt, tỏ ý cực kỳ không vui.
“Nhưng mà... Tam Xá Khẩu có người của núi Vu Tổ, sao có thể để Vũ Văn Loan Phi chiếm lấy dễ dàng như vậy?”
Vũ Văn Phong hiếm khi hỏi được câu thông minh như vậy.
Vũ Văn Tuyển liếc xéo hắn: “Đệ đoán chừng thế lực cũ của tam ca đã móc nối với nhị ca từ trước, hai bên hợp lực tấn công Tam Xá Khẩu, tiến vào nơi vô chủ, chuyện như vậy cũng không phải không thể xảy ra.”
Vũ Văn Kỵ cau mày: “Tam Xá Khẩu là vùng giao tranh của nhà binh, trước kia thuộc về núi Vu Tổ thì chúng ta không bàn tới, hiện giờ núi Vu Tổ bị ép lui về ổ rồi. Đây chính là một cơ hội tốt, chúng ta không thể sơ suất được nữa.”
“Phụ vương, ý của người là…” Vũ Văn Phong trợn tròn hai mắt, hắn cũng nghĩ tới, nhưng lại không dám đoán bừa.
“Hiện giờ Tuyển Nhi bị thương, cứ ở lại hoàng đô tĩnh dưỡng một thời gian. Phong Nhi, con hãy dẫn mười vạn quân tinh nhuệ đánh vào Tam Xá Khẩu, phải ép đám dư đảng đang náu mình trong nơi vô chủ kia xuất đầu lộ diện hết cho ta.”
“Thưa vâng.” Vũ Văn Phong mừng rỡ.
Không ngờ cũng có ngày hắn đạt được cơ hội tốt như vậy để dành quân công.
Nếu thật sự có thể bắt sống Vũ Văn Loan Phi, vậy thì quân công của hắn cũng không hề nhỏ.
“Hài nhi nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của phụ vương.” Vũ Văn Phong lớn tiếng hứa hẹn, vô cùng hăng hái, rất có khí phách của thiếu niên anh hùng.
Thấy hắn vui mừng như vậy, Vũ Văn Tuyển cũng nhàn nhạt cong môi cười.
“Đa tạ huynh trưởng, tại đây, Tuyển xin chúc huynh trưởng đại thắng trở về.”
Vũ Văn Phong gật đầu: “Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ khải hoàn trước khi đệ đăng cơ lập đế, tới khi ấy, đầu của Vũ Văn Loan Phi chính là lễ vật mừng đăng cơ mà ta dành cho đệ!”
…
“Hắt xì!”
Ở nơi vô chủ xa xôi, Vũ Văn Loan Phi không hiểu sao lại hắt hơi một cái, hắn xoa xoa cái mũi, vẻ mặt khó hiểu.
Hai tiếng hắt xì này của hắn cũng khiến cho Văn Nhân Phinh Đình sốt ruột, vội vàng khoác áo khoác cho hắn.
Mấy ngày này, mưa thu ở nơi vô chủ rời hoài không ngớt, nhưng càng ngày mưa càng mỏng, chuẩn bị có dấu hiệu ngừng hẳn.
Mà thời tiết cũng càng lúc càng lạnh.
Ở nơi này của bọn họ khan hiếm vật tư, mỗi người chỉ có một bộ đồ mặt mùa thu, cùng với một bộ đồ mặc mùa đông đang trong quá trình chế tạo. Đối với những người khác mà nói, bộ y phục mùa thu này cũng coi như vừa đủ để ngăn cái lạnh của tiết trời ở đây.
Nhưng đối với người quanh năm sống trong nhung lụa như Vũ Văn Loan Phi và nàng ta mà nói, một bộ đồ mỏng mảnh thế này không thể chống lạnh được.
Hiện giờ bên ngoài lớp áo thu, bọn họ còn khoác thêm y phục mùa hè, tuy đã mặc nhiều như vậy, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo khắp người.
Vì thế, hôm nay Vũ Văn Loan Phi đã hắt xì không biết bao nhiêu lần rồi.