Tuy rằng ở đây có hai danh y là Đan Hạc tiên sinh và Bạch Quân Quân, nhưng gió rét căm căm vẫn có thể giết chết người, hơn nữa Vu Văn Loan Phi đã có bệnh nan y từ trước, nếu mắc phải bệnh thương hàn, bệnh cũ của hắn tái phát, vậy thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng.
Vì vậy, trông thấy Vũ Văn Loan Phi hắt xì cả một buổi sáng, Văn Nhân Phinh Đình sốt ruột trải thêm giường nệm cho hắn ngủ ấm hơn.
Lúc này Vũ Văn Loan Phi vẫn đang nhìn Lâm nương tử phiên dịch ký tự trong sách cổ của nước Kim Diệm.
Không ngờ nữ đệ tử của Sơn Hải tiên sinh lại lợi hại đến như vậy, thậm chí còn có thể hiểu cả bút ký lấy được ở nước Kim Diệm kia.
Hơn nữa Lâm nương tử còn phiên dịch lại cả bản chép tay cho bọn họ biết. Hắn và Sơn Hải tiên sinh mỗi người lấy một cuốn, hai người thừa dịp trời mưa không có cách nào ra ngoài lao động, ngày nào cũng nghiên cứu bút ký quên ăn quên ngủ, thi thoảng còn tụ tập lại mà thảo luận với nhau mấy câu.
Tuy rằng các lão tiên sinh khác đều rất muốn giúp sức, nhưng nhì các sơ đồ, số liệu, kết cấu phức tạp như thế kia, cả đám bọn họ đểu phủi mông chạy mất, đi tới chỗ Đan Hạc tiên sinh, giúp ông ấy xử lý Dạ Minh Sa.
Vũ Văn Loan Phi không ngờ thê tử lại lấy khăn trải đệm của mình kê thêm cho hắn. Hắn dở khóc dở cười cầm lấy tay Văn Nhân Phinh Đình, nhưng lại bất ngờ nhận ra tay của thê tử còn lạnh hơn cả tay mình. Hơn nữa, mấy ngày này, vì để gấp rút làm y phục mùa đông, bàn tay nõn nà của nàng ta đã thô ráp đi nhiều.
Vũ Văn Loan Phi cảm thấy xót xa: “Chỉ trách ta là một tên vô dụng, không thể để nàng được sống cuộc sống khi xưa.”
“Xin điện hạ đừng nói như vậy.” Văn Nhân Phinh Đình cực kỳ không vui, nàng ta lắc đầu nguầy nguậy: “Ta cảm thấy tay làm hàm nhai thế này thật là tốt, hơn nữa mọi người đã trả cái giá đắt như vậy để cứu chúng ta về, chúng ta cũng nên cống hiến cho bọn họ thứ gì đó, như vậy mới công bằng.”
Cuộc sống nơi đây là cuộc sống công bằng, bình đẳng theo đúng nghĩa, mọi người đều không có tài sản riêng, tất cả những công việc ở đây đều là làm cho tất cả, chứ không phải làm cho riêng mình.
Kể từ ấy, nơi đây chẳng còn thân phận cao thấp sang hèn.
Từ tận đáy lòng, Văn Nhân Phinh Đình say mê cuộc sống ở nơi đây, không cần phải quan tâm tới biết bao nhiêu quy củ, cũng chẳng phải màng tới tương lai của gia tộc, nàng ta chỉ cần ở bên cạnh Vũ Văn Loan Phi, sống cuộc đời bình an hạnh phúc là được rồi.
Vũ Văn Loan Phi cảm động vô cùng, hắn kéo nàng ta vào lòng mình mà ôm thật chặt: “Đợi lúc đầu xuân hoa nở bên ngoài, chúng ta hãy ra ngoài dạo chợ, mua chút đồ đạc về đây cho mọi người.”
Nơi này rất tuyệt vời, nhưng vải vóc lại thiếu thốn vô cùng.
Nhưng vải vóc này lại chẳng phải hoa màu, chỉ cần gieo xuống đất là có thể tự lớn lên, mà phải trải qua quá trình lao động, gia công, nhưng nguyên liệu ở đây có hạn, chỉ có thể chờ mùa xuân tới, gieo một lượng lớn bông, thì mùa đông sau mọi người mới được ăn no mặc ấm.
Mùa đông như vậy, mọi người đều đã trải qua.
Hai vợ chồng đang sưởi ấm cho nhau, cánh cửa bỗng dưng bị người ta gõ vang.
Văn Nhân Phinh Đình vội vàng rời khỏi vòng tay Vũ Văn Loan Phi, sửa sang lại y phục của mình cho chỉnh tề, sau đó trải lại tấm chăn kia lên giường, xong xuôi hết mới ra ngoài mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Bạch Táp Táp, trên tay nàng còn ôm một tấm thảm lông màu vàng ấm áp.
“Thảm lông này từ đâu ra vậy?” Văn Nhân Phinh Đình khá bất ngờ.
“Dạo trước muội với A Đao ca ca lên núi săn thú. Mấy ngày nay Khâu Tam đã dạy muội làm áo lông, vất vả lắm mới làm được vài cái thảm lông như thế này, tuy chất liệu không bì được với đồ da, nhưng vẫn có thể giữ ấm rất tốt. Muội tặng cho Phinh Đình tỷ tỷ và Loan Phi ca ca đấy nhé.”
Giọng nói của Bạch Táp Táp vô cùng trong trẻo dễ nghe, tiếng nói không giấu được nỗi vui mừng.
Vũ Văn Loan Phi nghe tiếng bên ngoài, tò mò đi ra, hắn vừa trông thấy áo lông thú trên tay Bạch Táp Táp đã ngẩn người, tuy rằng kiểu dáng bình thường nhưng vừa nhìn đã biết là cực kỳ ấm áp.
Hắn cầm lấy chiếc áo, yêu thích chẳng rời tay mà tán thưởng: “Táp Táp a, này thật là làm cho ta sao?”
“Ừm ừm.” Bạch Táp Táp chột dạ gật đầu.
Vốn định làm cho trưởng tỷ và hồ ly ca ca, nhưng bọn họ đã có thứ còn tốt hơn, nên chỉ đành mượn hoa dâng Phật mà đưa cho hai người này.