Vũ Văn Loan Phi cảm động khôn cùng, hắn đưa tay xoa đầu Bạch Táp Táp: “Táp Táp à, đáng tiếc ca ca không có gì quý giá để báo đáp, có điều muội yên tâm, sau này ca ca phát đạt nhất định sẽ đền đáp muội.”
“Ca ca không cần khách khí.” Bạch Táp Táp mỉm cười ngượng ngùng.
Vũ Văn Loan Phi cũng không khách sáo nữa, suy cho cùng bản thân mình ra sao, hắn là người hiểu rõ nhất. Cơ thể hai người quả là hơi yếu đuối, bây giờ bỗng dưng đổ bệnh hẳn là sẽ liên lụy tới mọi người, chi bằng bảo vệ bản thân cho thật tốt.
Vì thế, hắn vội vàng mặc áo choàng lông kia lên người mình, vừa mới khoác áo lông lên người, cái lạnh quanh quẩn khắp người từ bấy lâu nay đã không cánh mà bay.
Vũ Văn Loan Phi rất thích chiếc áo này, hắn còn kéo Văn Nhân Phinh Đình lại gần mình, giúp nàng khoác áo.
Thấy hai người đồng thanh tương ứng, Táp Táp mỉm cười thật tươi.
Có điều áo lông này cũng chỉ có vài cái, bởi vì trời đột ngột đổ mưa lớn, có nhiều loài động vật đã đi tìm chỗ trú đông, vậy nên cũng khó mà săn được.
Cũng may mọi người ở đây đều coi nhu có chút kinh nghiệm vượt qua mùa đông, ví dụ như tộc Thôn Hỏa, bọn họ nhặt thật nhiều cành cây khô về nhà, bện cho mình một tấm áo choàng thật lớn. Khi mùa đông tới, bọn họ sẽ hạn chế tối đa việc ra khỏi nhà, ăn uống cũng ít đi, tránh trong “căn cứ” của riêng mình đợi mùa đông qua như động vật.
Mà bây giờ cũng như vậy.
Tuy rằng cuộc sống của mọi người đã khá tiện, nhưng nhặt cành khô đã trở thành thói quen của bọn họ khi mùa đông sắp tới.
Trời đột nhiên trở rét, đám gia súc được nuôi cũng đã phải chịu tổn thất nặng nề.
Trong khoảng thời gian này, gà, vịt, ngỗng đã tăng lên kha khá, nhưng bọn chúng đều có vẻ gầy gò ốm yếu, còn có một đợt trứng gà nở sắp bị hỏng hết.
Hồ ly phải đi tìm đủ loại sách dạy chăm sóc gia cầm mới có được cách tân tiến nhất để bảo vệ bọn chúng qua mùa đông lạnh lẽo này.
Vì thế, hắn thức cả đêm vẽ bản vẽ, phải làm trại sưởi ấm, làm phòng ủ cho đám gia cầm này mới được.
Đối với đề nghị này của hắn, mọi người đều sửng sốt, mọi người không ngờ còn phải làm cả phòng ủ cho gia súc, gia cầm, nghĩ rằng như vậy thì có hơi phung phí, bởi vì đằng nào đầu xuân năm mới, bọn họ chẳng thịt hết đám gà vịt này để ăn.
Hồ ly cười: “Chúng ta đang làm trại chăn nuôi, đám động vật này đều là tài nguyên có thể sản sinh ra được, phải chăm sóc cho tốt.”
Mọi người nghe vậy cùng đồng tình, bắt đầu dựng lều trại sưởi ấm cho gia cầm gia súc theo như chỉ đạo của hồ ly.
Mọi người ở nơi vô chủ đang tất bật chuẩn bị lương thực để vượt qua mùa đông, mười vạn đại quân đã ùn ùn kéo tới như lũ lụt sóng thần, nguy hiểm dần dần xuất hiện.
Vũ Văn Phong dẫn đoàn binh mã đi không kể ngày đêm, nửa tháng sau, cuối cùng bọn họ cũng đặt chân tới Tam Xá Khẩu.
Nơi này bây giờ quả nhiên chẳng khác gì lời Vũ Văn Tuyển nói với bọn họ, đã thành nơi hoang phế không người từ lâu, chỉ còn hơn một trăm thủ vệ dưới trướng Vũ Văn Tuyển tử thủ ở nơi này.
Sau khi Vũ Văn Phong tới nơi, đám thủ vệ kia cũng không chần chừ gì, thành khẩn báo cáo lại mọi chuyện với Vũ Văn Phong.
Tình hình ở đây không khác gì lời Vũ Văn Tuyển báo lại với bọn họ, phản đảng đánh bay người của núi Vu Tổ ở Tam Xá Khẩu. Hiện giờ người của núi Vu Tổ đã lui về phía sau làn chướng khí có độc kia, hiện giờ Tam Xá Khẩu trở thành một mảnh đất không người, mà Vũ Văn Loan Phi bọn họ đã trốn tận vào trong nơi vô chủ, không bén mảng ra ngoài nữa.
Vũ Văn Phong nghe được hết tình hình chiến sự từ thủ vệ dưới trướng Vũ Văn Tuyển, chỉ bảo bọn họ lui về nghỉ ngơi, rồi sau đó để mười vạn đại quân của mình khống chế hoàn toàn nơi này.
Hắn cũng không sốt ruột tấn công, dù sao bây giờ đại quân cũng đã bao vây xung quanh nơi vô chủ rồi, mười vạn quân của hắn tiến công hôm nay hay ngày mai thì cũng chỉ có một kết quả, cứ để bọn chúng cầm cự hơi tàn ở bên trong thêm một thời gian nữa đi thôi.
“Nghỉ ngơi chỉnh đốn hàng ngũ tại chỗ, ngày mai tiến đánh nơi vô chủ!”
Vũ Văn Phong ra lệnh, binh mã xung quanh răm rắp làm theo.
Sau đó, binh lính dựng trại đóng quân tại Tam Xá Khẩu, mười vạn người đã hóa một bức tường thành, ở ngay bên ngoài nơi vô chủ, bên ngoài nơi vô chủ một ngọn gió cũng không lọt qua được.
Vũ Văn Phong bàn bạc với quân sư, và đám quân cảm tử ở bên trong Tam Xá Khẩu.