Trước khi bắt đầu bàn bạc, mọi người còn bảo đám thủ vệ dẫn đi tam quan một vòng.
Thật tình Vũ Văn Phong cũng chỉ từng được nghe uy danh của Tam Xá Khẩu, nhưng trước nay hắn chưa từng đặt chân tới, nhìn những tòa nhà san sát có phong cách kiến trúc khác hẳn hoàng đô, hắn càng trông càng thấy tò mò.
Đặc biệt là khi trông thấy tầng chướng khí màu xám nhạt cách Tam Xá Khẩu không xa kia, hắn lại càng càm thấy hiếu kỳ.
“Chẳng lẽ đó là tầng chướng khí trong lời đồn của nhân gian sao?”
“Vâng ạ.” Thủ vệ trả lời: “Chướng khí ở đây dài hơn mười dặm, chỉ cần lại gần thôi cũng sẽ bị chướng khí ăn mòn, đứt ruột nổ phổi mà chết.”
“Nghe mà rợn cả người nhỉ.” Vũ Văn Phong nửa tin nửa ngờ: “Tả Giang, ngươi qua đó thử xem.”
Cảm tử quân bị chỉ mặt gọi tên sửng sốt, thành thật chắp tay tạ lỗi: “Điện hạ, mạt tướng không dám.”
“…” Vũ Văn Phong nhìn hắn một cái: “Ngươi bằng lòng đầu rơi máu chảy vì ta như vậy hay sao?”
“Điện hạ, mạt tướng có thể tan xương nát thịt vì ngài, nhưng chuyện đi thử khói độc thế này thì không. Suy cho cùng, chướng khí này cũng không phải do kẻ địch tạo ra, vô duyên vô cớ bỏ mạng ở đây, sao có thể phụng sự điện hạ cả đời được nữa?”
Tả Giang thản nhiên đáp, không mảy may sợ hãi.
Hắn là võ tướng được ưu ái nhất, thật thà nhất dưới trướng Vũ Văn Kỵ, cũng là người đã lớn lên cùng với Vũ Văn Phong. Hai bên tuy có rào cản quân thần, nhưng trước nay mối quan hệ không tồi, vậy nên đối mặt với mệnh lệnh vô lý của Vũ Văn Phong, Tả Giang cũng chẳng ngại chối từ.
Vũ Văn Phong thấy không ra lệnh được thì bắt đầu không vui, hắn khịt mũi: “Ta nói giỡn thôi, ngươi coi là thật đấy à? Bảo ngươi mang hai con dê tới đây mà thôi, căng thẳng như thế làm gì?”
“Tuân mệnh.” Tả Giang chắp tay nhận lệnh, rảo bước rời đi.
Chẳng bao lâu sau đã có hai binh lính kéo một cặp dê tới đây.
Trước ánh mắt lạnh lẽo của của Vũ Văn Phong, hai binh sĩ thả cặp dê đi vào lớp chướng khí. Chẳng bao lâu sau, bọn họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ sau lớp chướng khí, rất nhanh sau đó, tiếng kêu thảm thiết kia cũng im bặt.
Trên tay binh sĩ hãy còn cầm dây thừng buộc dê, khi nãy hắn cũng có thể lờ mờ cảm nhận được cảnh tượng kinh hoàng ở bên trong, bây giờ bên trong chẳng còn động tĩnh gì, bọn họ cũng run bần bật.
“Kéo dê ra đây cho ta xem.” Vũ Văn Phong đứng đằng sau đợi một lúc, sau đó hạ lệnh.
Bây giờ binh sĩ kia mới hoàn hồn, vội kéo dây thừng buộc dê về, nhưng cảnh tượng sau đó đã dọa cho mọi người run bắn. Con dê kia giờ chỉ còn là một cái xác khô, máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn không nhìn ra được hình dạng lúc ban đầu.
Vũ Văn Phong khiếp đảm hít một hơi, xem như hắn đã được chứng khiến năng lực của núi Vu Tổ năng.
Chẳng trách bao lâu nay bọn họ kiêng dè người của núi Vu Tổ đến như vậy.
“Nếu vậy, đám người kia đều trốn sau lớp chướng khí này, không ra ngoài nữa à?” Vũ Văn Phong vẫn còn khiếp sợ, thấp giọng hỏi thủ vệ.
Thủ vệ gật đầu: “Tất cả đều đã rút vào trong núi, trưởng lão của bọn họ nói không muốn quan tâm đến tình hình chiến sự bên ngoài.”
Vũ Văn Phong gật đầu, như vậy thì tốt rồi.
Nếu để đám người này đột ngột chạy ra ngoài, đoạt soái ấn của hắn, vậy thì không ổn.
Những người đó đều là một đám nuôi cổ trùng, hắn không thể đụng vào được.
Được chứng kiến uy lực của lớp chướng khí, Vũ Văn Phong không dám lỗ mãng nữa, dẫn mọi người trở lại vị trí đóng quân, bắt đầu thảo luận về viện thôn tính đám người trong nơi vô chủ.
Thủ vệ của Vũ Văn Tuyển từng là tưởng quan, hắn là người hiểu rõ tình hình ở nơi đây nhất. Tất nhiên hắn cũng tham gia cuộc họp này, nhưng lại không có quyền quyết định, chủ yếu chỉ được trả lời câu hỏi của mọi người mà thôi.
“Không phải bên trong nơi vô chủ có tộc Thôn Hỏa đó sao, nói không chừng còn chưa đến lượt chúng ta ra tay, tộc Thôn Hỏa hung hãn kia cũng đã xử gọn bọn họ luôn rồi.”
“Chuyện này khó mà chắc chắn được, bởi vì ở đây, chúng thần chưa chạm mặt tộc Thôn Hỏa bao giờ cả.”
Thủ vệ nghiêm túc trả lời.
Thật ra bọn họ đã giao chiến với người của tộc Thôn Hỏa một lần rồi, cũng biết tộc Thôn Hỏa và phản đảng là cùng một ruộc, nhưng chủ tử đã dặn dò, không được nói những chuyện ấy ra, cho nên thủ vệ cũng không khai ra toàn bộ.