Vũ Văn Phong không phát hiện ra tên thủ vệ có điều giấu giếm, hắn dẩu môi cười: “Mặc kệ hắn, ngày mai chúng ta nhất định phải lấy được đầu của Vũ Văn Loan Phi, ai dám cản ta sẽ chém chết kẻ đó.”
Chỉ là một đám man di mọi rợ mà thôi, có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa cũng đâu thể đánh lại mười vạn đại quân của hắn? Tới khi gót sắt của mười vạn đại quân cán qua nơi đó, cho dù có là biển người cũng sẽ bị nghiền nát mà thôi.
Cứ như vậy, cuộc bàn luận để chiếm đóng nơi vô chủ của bọn họ kéo dài tới tận đêm khuya.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Văn Phong mở Thệ Sư Đại Hội.
“Các huynh đệ, chúng ta vất vả nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã chạm tay được tới hòa bình. Vì một thiên hạ không có chiến tranh, để hương thân phụ lão trong nhà được hưởng thái bình ngàn năm, chúng ta hãy mau giương vũ khí lên, bắt đầu một trận đánh cuối cùng này!”
“Giết phản quân, đổi lấy hòa bình!”
“Giết phản quân, đổi lấy hòa bình!”
“Giết phản quân, đổi lấy hòa bình!”
…
Âm thanh của đại quân vang vọng khắp bốn phương, chấn động tới nỗi con chim đậu trên cành cây cũng phải hoảng hốt trốn đi.
Vũ Văn Phong hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dẫn binh tiến vào nơi vô chủ.
Vốn tưởng rằng đây là chuyện dễ như trở bàn tay, ấy thế mà lại phải dùng mười vạn đại quân để đối đầu với con ong cái kiến như phản quân, dù chỉ dẫn vạn quân tới đây thôi cũng đã thành châu chấu đá xe, huống hồ đám phản quân này vốn chẳng có gì đáng sợ.
Nhưng vừa tiến vào rừng cây, bọn họ đã bị mắc kẹt.
Đám binh lính đi quanh rừng cây một hồi lâu, nhưng vẫn lòng và lòng vòng ở bên ngoài, chi có quỷ chặn tường vậy.
Vũ Văn Phong không phải kẻ mê tín, hắn nói thẳng: “Chặt cây! Ta không tin chặt hết đám cây này đi mà đại quân vẫn không vào được!”
Vũ Văn Phong ra lệnh, mọi người bắt tay vào việc lập tức.
Những tàng cây đại thụ che trời dần ngã xuống, chim đậu trên cành bay tán loạn hết lần này đến lần khác.
Mọi người vừa chặt cây vừa đi về phía trước. Khi đại quân tưởng chừng con đường tiếp theo sẽ suôn sẻ vô cùng, đột nhiên đất đá dưới chân binh lính bỗn nhão ra như bùn, không ít người ngã xuống bẫy rập mà bỏ mạng.
Bẫy kia chỉ là cọc tre dưới hố thô sơ, vậy mà bọn họ vẫn vô ý ngã vào, cuối cùng chẳng khác gì xiên que, bị xiên cho chết ngay tại trận.
Mọi người cẩn trọng lui ra đằng sau, nhưng mà không biết kẻ nào lại dẫm phải cơ quan nào đó, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng “vù vù” bên tai.
Mọi người ngẩng đầu lên theo quán tính, trông thấy một loạt giáo dài không biết từ đâu xuất hiện. Không ai biết chỗ giáo dài này được giấu ở nơi đâu, bây giờ đề lao về phía đám người kia.
Một trần gió lao xao, lại có thêm một đợt người ngã xuống.
Bẫy chồng bẫy khiến cho mọi người luống cuống, biết bản thân đã đứng trong vòng mai phục của kẻ địch, bọn họ sợ hãi quay lưng chạy về chỗ cũ.
Nhưng khi nãy tiến vào dễ như bỡn, vậy mà đường lui ra của bọn họ lại biến thành đường xuống âm tào địa phủ.
Đợt binh lính đầu tiên bỏ chạy lập tức giẫm phải cát lúi, nhưng càng giãy giụa lại càng lún sâu hơn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, một vạn quân đã bỏ mạng.
Vũ Văn Phong không ngờ một vạn quân tiên phong của mình lại bỏ mạng sạch sẽ chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi như vậy.
Tả Giang nghiêm túc đưa ra ý kiến: “Điện hạ, e rằng đây là một đám khó nhằn đấy, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn đã.”
“Không phải sợ, đây là cửa vào, bọn chúng bày trận mai phục cũng không phải chuyện lạ, chúng ta bắt đầu tiến công vào cánh bên kia.” Vũ Văn Phong sầm mặt đáp.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, rừng cây bao quanh nơi vô chủ dài như thế, ta không tin bọn họ bố trí mai phục ở khắp nơi được. Toàn quân nghe lệnh, đổi nơi khác để đánh vào cho ta, lấy được đầu của phản quân, lập tức phong quan phát lộc!”
“Giết giết giết!”
Chúng tướng sĩ được tiếp thêm động lực, sát khí đằng đằng đi tới nơi khác.
Nhưng điều khiến cho bọn họ khiếp đảm là, rừng cây bao quanh nơi vô chủ tuy rộng mênh mang, nhưng đâu cũng toàn là bẫy rập, khiến cho đại quân không thể nào tiến vào sâu hơn.
Cả một chặng rừng dài như thế, bẫy rập mà bọn họ bố trí đều mạnh mẽ như nhau.
Ban đầu là Mê Tung Trận, chặt cây phá trận đi vào sâu hơn sẽ gặp phải hố chông và tên bắn, quay đầu bỏ chạy, Mê Tung Trận lại biến thành cát lún.