Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1132 - Chương 1132. Ý Nghĩ Sai Lầm?

Chương 1132. Ý nghĩ sai lầm? Chương 1132. Ý nghĩ sai lầm?

Trận pháo được bố trí dày đặc ở nơi này, hoàn toàn không khác nhau là bao, nhưng mọi người hết lần này đến lần khác trúng kế, sau khi trúng kế lại gào khóc thảm thiết.

Trong một ngày ngắn ngủi, mười vạn đại quân của Vũ Văn Phong đã giảm còn bảy vạn đại quân. Hơn nữa, bọn họ thậm chí còn chưa vào được vòng trong, chỉ mới đi được tới bìa rừng bên ngoài.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, Vũ Văn Phong bực bội vô cùng.

“Rốt cuộc chuyện này là sao chứ.” Hắn túm lấy áo thủ vệ dưới trướng Vũ Văn Tuyển mà chất vấn: “Ngươi chắc chắn nơi này chỉ có chưa tới một ngàn người hay sao?”

Thủ vệ bày ra vẻ mặt vô tội: “Là thật ạ, lần trước chúng thần cũng chỉ trông thấy hai chiếc xe ngựa tiến vào, còn đám người ở bên trong từ trước cũng chẳng có bao nhiêu, cùng lắm là tám trăm người.”

“Vậy đám cạm bẫy kia là sao hả! Ngươi đừng nói với ta đây là do đám người đó làm chứ!”

Mười vạn đại quân của hắn ngày hôm nay phải chịu trăm cay nghĩ đắng, nếu không nhờ Tả Giang nhạy bén ngăn cản, chỉ e mới một ngày đã thiệt hết mười vạn đại quân.

Phạm phi đặt cạm bẫy lớn như vậy, sao có thể do vài người đó làm được? Bên trong còn thiên quân vạn mã đang ẩn náu thì có!

Thủ vệ vấn thản nhiên trả lời: “Điện hạ, tất cả những gì chúng thần trông thấy chỉ có như vậy. Các huynh đệ khác của chúng thần cũng có thể đứng ra làm chứng, bọn họ quả là một đám yêu ma quỷ quái. Điện hạ đừng quên lúc trước núi Vu Tổ cũng bao vây quanh Tam Xá Khẩu, nếu không phải những người này lợi hại, núi Vu Tổ còn lâu mới bằng lòng bỏ qua Tam Xá Khẩu!”

Vũ Văn Phong nghe thế thì ngẩn cả người, thật lâu sau đó mới đẩy tên thủ vệ kia ra.

Bắn còn tưởng đây là chuyện bắt cua trong lỗ, là thời cơ ngàn năm có một để lập quân công.

Vậy mà mới một ngày đã thiệt mất ba vạn người!

Vũ Văn Phong bây giờ chỉ thấy đau hết cả đầu, nhưng ngồi lên lưng hổ rồi thì khó mà leo xuống.

Vũ Văn Phong ở bên ngoài đang vắt óc nghĩ đối sách, dường như mọi người sống ở sâu bên trong cánh rừng cũng cảm nhận được có gì đó không đúng.

Đặc biệt là tộc Thôn Hỏa, bọn họ như được liên kết với đất đai ở nơi này, cây đại thụ ở bên ngoài chấn động, bọn họ đã phát hiện ra hiện tượng lạ rồi.

Khi mọi người định phái người ra bên ngoài tuần tra, Bạch Quân Quân lại ngăn cản.

“Cũng chỉ là lợn rừng đụng đổ cây đại thụ mà thôi, không cần phải lo.”

“Lợn… Lợn rừng…” Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Nhưng như vậy đâu có giống lớn rừng đâu.

Hai mắt Bạch Linh Vũ chợt sáng lên: “Lợn rừng! Lợn rừng hay thật! Nó đâm phải cây nhất định là ngất đi rồi, trưởng tỷ ơi, chúng ta đi bắt lợn rừng đi!”

“…” Bạch Quân Quân cũng cảm thấy khá nhức đầu.

Đại trận phòng hộ bên ngoài bìa rừng đã được khởi động, vậy mà thằng nhóc này còn sợ thiên hạ không đủ loạn, không nghe ra nàng có ý muốn cản mọi người đi ra bên ngoài tuần tra đó hay sao.

Lý Văn Li tằng hắng một tiếng, bảo rằng: “Lợn rừng cũng đâu có ngốc như vậy, chắc là đã chạy mất dép rồi. Đệ ra bên ngoài, không cẩn thận chọc phải đám người ở Tam Xá Khẩu kia thì phiền lắm đó.”

Lý Văn Li vừa nói tới Tam Xá Khẩu, Bạch Linh Vũ đã im bặt chẳng dám nói gì.

Lần trước A Đao ca ca dẫn bọn họ đi qua Tam Xá Khẩu bị đuổi giết. Trong suy nghĩ của một đứa trẻ, chuyện này vô cùng đáng sợ, lợn rừng gì đó bây giờ cũng chẳng còn thơm ngon nữa.

Không giống với đám người Bạch Linh Vũ phải thập tử nhất sinh mới vào được nơi vô chủ, Tiểu Sơn được mọi người đưa tới đây bình an vô sự.

Vì thế, khi thấy Bạch Linh Vũ nháy mắt trở nên rụt rè như vậy, Tiểu Sơn tò mò hỏi: “Thủ vệ ở Tam Xá Khẩu đáng sợ lắm ư?”

Khi Tiểu Sơn vào đây sóng yên biển lặng, rõ ràng đâu có gặp được ai.

Vũ Văn Loan Phi bình tĩnh nhìn Tiểu Sơn ngây thơ chẳng biết gì mà cười thần bí.

Thủ vệ ở Tam Xá Khẩu tất nhiên là đáng sợ, có điều Bạch Quân Quân và Lý Văn Li còn đáng sợ hơn đám đó trăm ngàn lần. Ngày hôm ấy bọn họ có thể an bình vô sự đi qua Tam Xá Khẩu, nhất định là hai người này đã đánh sướng tay lắm.

Đây chính là người được trời cao ân sủng, ôm thiên mệnh trong người ấy chứ.

Hắn tin tưởng vô cùng, cho dù hai người này không ra tay, tạo hóa cũng sẽ ra tay giúp bọn họ.

Bạch Quân Quân: “???”

Lý Văn Li: “???”

Vũ Văn Loan Phi có hiểu lầm gì bọn họ hay không vậy?

Bình Luận (0)
Comment