Đương nhiên, bây giờ cũng không phải lúc nói ra mấy lời gây hiểu lầm, hai người chỉ trấn an mọi người, nói bên ngoài không có chuyện gì to tát, bảo mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì cứ uống.
Còn cặp vợ chồng mới vui vẻ quay về phòng.
Mọi người thấy thái độ của bọn họ thản nhiên như vậy, tất nhiên cũng buông lỏng nỗi bất an trong lòng mình.
Trong mắt bọn họ, thần linh có vạn năng, tới hai người họ cũng đã nói không có gì, vậy thì tất nhiên là không có gì rồi.
Có điều ở trong phòng, hồ ly lại thay y bộ phục khác, thắt đai lưng, buộc chặt dây giày của mình, tóc cũng được búi chặt, y phục tiện lợi, trông như chuẩn bị đi đánh nhau vậy.
Bạch Quân Quân nhìn hắn mà bật cười: “Sao chàng phải sốt sắng như thế.”
“?”
Lý Văn Li tò mò đưa mắt sang nhìn nàng.
“Chúng ta không ra ngoài xem tình hình sao?”
“Trận phòng thủ ngoài bìa rừng đã được khởi động, bọn họ có phá hết được trận pháp của ta hay không còn chưa biết được, bây giờ chúng ta đã đi ra ngoài thì đúng là còn sớm.” Bạch Quân Quân vừa nói vừa rót cho mình một ly trà, chậm rãi thưởng thức một ngụm: “Bọn họ nghĩ rằng uy lực của lớp phòng hộ chỉ có vậy thì đúng là sai lầm, cứ chờ đó mà xem, ta nhất định sẽ khiến cho bọn họ biết khó mà lui.”
Dám có ý xấu với nơi vô chủ à? Nằm mơ đi!
Đối với năng lực của đại tiểu thư, hồ ly không nghi ngờ chút nào. Dị năng hệ mộc vốn đã là thứ đáng sợ vô cùng, hơn nữa có thêm cả dị năng hệ thổ, thổ mộc kết hợp với cánh rừng rộng lớn, vậy thì chẳng khác nào Mẹ Thiên Nhiên cả.
…
Trong quân trướng, Vũ Văn Phong và quân sư quân thức trắng đêm thương thảo đối sách, các vị quân sư cảm thấy bọn họ nên tạm thời thu binh. Trước tiên phải phái một toán binh lính đi thám thính tình hình bẫy rập, sau đó đi tìm trữ quân xin chỉ thị, phái các vị thuật sĩ có dị năng tới đây phá trận tiến vào.
Vũ Văn Phong lại không muốn: “Bên ta đã hy sinh ba vạn đại quân. Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, có khi ba vạn người đó đã lấp đầy cạm bẫy trong đó rồi, nếu đã vượt qua được ba ải đầu tiên, sao không gióng trống khua chiêng để lòng quân thêm hăng hái.”
“Ý của điện hạ là…”
Vũ Văn Phong quét mắt nhìn bọn họ, hắn không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại có thể làm sáng tỏ mọi chuyện.
Hiện giờ bên trong cạm bẫy đều là người chết, cho dù sức sát thương của cạm bẫy vẫn còn nhưng lượng bẫy chẳng cầm cự được bao lâu. Nếu bọn họ quả quyết dùng chiến thuật bể người, chọn bừa một hướng mà xông thẳng vào, hắn ít nhiều gì cũng còn những bảy vạn đại quân, cũng không tin không vượt qua được.
“Ta nghĩ rằng nếu còn sống, các binh sĩ ấy cũng đồng ý với cách làm của chúng ta. Suy cho cùng, chỉ có chính tay giết chết kẻ thù, chúng ta mới có thể an ủi linh hồn tướng sĩ ở trên trời có linh thiêng.”
“Điện hạ nói chí phải.” Đám tướng lĩnh và nhóm quân sư đều gật đầu đồng ý.
Vì thế ngày hôm sau, Vũ Văn Phong lấy lại sĩ khí, lại dẫn thêm ba vạn binh mã, lần này bọn họ không hề kéo dài chiến tuyến, mà chỉ tập trung tấn công vào một chỗ.
Bọn họ đi vào nơi mà đại quân đã tiến vào ngày hôm qua, nhưng điều khiến cho người ta kinh ngạc nhất là, vùng đất trở thành cát lún ngày hôm qua bây giờ đã hóa thành đất đai bằng phẳng.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều khá kinh ngạc, nhất thời không biết nên đi tiếp hay là lui về phía sau.
Cuối cùng Tả Giang am hiểu về xe nỏ, quyết định sai người đẩy xe nỏ ra đằng trước để thử bẫy.
Binh lính được ra lệnh không dám cãi lời, chỉ đành run rẩy lái xe đi về phía trước.
Ba vạn đại quân, bao gồm cả Vũ Văn Phong đều nhìn chằm chằm chiếc xe nỏ không rời mắt, nhưng xe và người đẩy đều đã được dây thừng buộc chặt, một khi chỗ đất ấy trở lại thành cát lùn, binh lính phía sau sẽ lập tức kéo bọn họ từ dưới đầm lầy ra bên ngoài.
May mắn thay, chuyện đáng sợ kia không hề xảy ra, xe nỏ như cán qua đất bằng, thuận lợi đi thằng vào trong rừng cây.
Tả Giang vẫn không yên tâm, lại phái thêm một đại đội khoảng hai ngàn người tiến về phía trước.
Tiểu đội kia vẫn được buộc dây thừng trên eo, cần thận đi từng bước về phía trước, nhưng vùng đất đai dưới chân vẫn vững như bàn thạch, không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Những người phía sau lưng đưa mắt nhìn nhau.
“Xem ra cát lún này hoặc là đã mất đi tác dụng, hoặc là chỉ được kích hoạt khi chuyện gì đó xảy ra, ví dụ như quay đầu lại.”