Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1134 - Chương 1134. Phá Trận?

Chương 1134. Phá trận? Chương 1134. Phá trận?

“Trong ba loại cạm bẫy đã phải chịu, cát lún kia gây ra thiệt hại lớn nhất, chỉ cần chúng ta không quay đầu lại, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.” Vũ Văn Phong phân tích.

“Điện hạ yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ kiên trì, sẽ không để binh lính lui về phía sau.”

Dứt lời, Tả Giang tự mình dẫn binh xuất chinh.

Vừa rồi đã có hai ngàn người tiến vào, hai vạn tám ngàn binh lính còn lại thấy thế cũng hồ hởi tiến sâu vào bên trong, bọn họ đi vào bên trong được khoảng chừng hơn một dặm, đằng trước bỗng nhiên xuất hiện tiếng kêu thảm thiết.

“Là Trúc Tử Trận, trước mắt là Trúc Tử Trận!” Phía trước có người hô to.

Tả Giang nghiến răng: “Giữ vững tâm thái, không được lui về phía sau, lập trận bắc cầu!”

Có kinh nghiệm từ ngày hôm qua, hôm nay mọi người đều đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ngày hôm qua đối mặt với Trúc Tử Trận này, bọn họ luống cuống tay chân, vừa trông thấy đã chạy tóe khói, cuối cùng lại kích hoạt mưa tên, lúc này mọi người đều căng da đầu, đứng yên không nhúc nhích.

Nhưng người đẩy xe nỏ vẫn đang phóng xe nỏ về phía trước.

Bọn họ vừa đẩy xe nỏ, vừa khởi động cơ quan của xe nỏ. Thì ra xe nỏ này ngoài trừ tác dụng phóng tên, còn có tác dụng bắc cầu.

Chiếc xe nỏ đầu tiên rơi xuống hố chông, bắn ra một tấm ván gỗ lớn, chiếc thứ hai đi qua chiếc xe đầu tiên, rồi thực hiện các bước y hệt, nối đuôi nhau như toa xe lửa. Xe nỏ rơi xuống hố chông hết lần này đến lần khác, chỉ trong nháy mắt, hố chông có độ dài xấp xỉ nhau đã bị che khuất bởi từng tấm ván gỗ, chẳng bao lâu nữa sẽ nối qua được hố chông.

Tuy rằng bây giờ vẫn còn cách đất bằng khoảng hơn ba mét, nhưng trong tay đám binh lính này còn có vũ khí, bọn họ dẫn đầu bước lên cây cầu này, sau đó rút từ trong xe nỏ ra thêm một tấm ván gỗ, hết tấm này đến tấm khác, quả nhiên đã lo được hố chông rộng như thế này.

Tả Giang mừng rỡ hô: “Phá trận đi tới!”

Ba vạn binh mã đều lớn tiếng hoan hô, lần lượt bước lên cầu.

Nhưng đúng vào lúc này, bốn phía lại tiếp tục truyền tới tiếng gió “vù vù”, bọn họ dáo dác đưa mắt nhìn, rõ ràng không hề quay đầu lại, lại không biết vì sao vẫn đụng phải mưa tên như ngày hôm qua, mọi người cuống quít giơ khiên ra chặn tên.

Nhưng mưa tên này lại kéo dài vô biên chẳng khác nào mưa rả rích, không ngừng lao về phía bọn họ.

Bọn họ chống cự ở đây bao lâu, cơn mưa đó kéo dài bấy lâu.

Tả Giang cảm thấy có điều không đúng, đưa mắt nhìn qua khe hở của khiên sắt, trông thấy những mũi tên lao về phía bọn họ, bị khiên chắn ngăn cản, rơi xuống đất sau, sau đó lại bay trở về chỗ cũ, rồi lại phóng về phía bọn họ.

Đừng hỏi vì sao hắn lại biết được chuyện này, hắn trông thấy rõ ràng một mũi tên đã phi về phía mình ba lần rồi!

Điều này khiến cho Tả Giang hoảng hồn, bây giờ hắn đã đi đến bên hố chông. Tả Giang bất giác lia mắt nhìn về phía hố chông, bỗng thấy cây trúc cắm dưới đất đang dần tách nhau ra, sắc nhọn như mới có ai mài giũa vậy.

Nhưng sao có thể như vậy được?

Ngày hôm qua, hố chông này đã bắt được không ít đồng minh của bọn họ, chỉ trong một đêm, những người này đi đâu hết cả rồi?

Cho dù bị quân địch dọn đi hết rồi, vậy thì những cây chông này cũng không thể sạch sẽ như thế, tốt xấu gì cũng sẽ để lại chút vết máu, hoặc là bị cùn đi mới phải chứ?

Nhưng bây giờ mấy cây chông này lại mới tinh, như thể chưa bẫy được ai cả.

Chẳng lẽ, cái bẫy này ăn thịt người?

Tả Giang không phải là Vũ Văn Phong, hắn thật sự lớn lên trên sa trường, mấy năm nay sở dĩ có thể sống sót và trưởng thành, tất cả đều dựa vào trực giác nhạy bén, có thể lường trước được mối nguy hại.

Trực giác ấy mách bảo hắn rằng cạm bẫy này có vấn đề, không thể khinh khi.

Thậm chí số bẫy này còn chẳng phải do đám Vũ Văn Loan Phi làm ra, còn kẻ nào làm, hắn cũng không biết được, dù sao cũng chẳng phải con người.

Ba vạn binh mà bọn họ dẫn theo có lẽ vẫn phải chôn thây ở nơi này.

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, nó không ngừng lớn lên trong tâm trí hắn, ăn mòn ý chí của hắn.

Mặt mũi Tả Giang trắng bệch.

Bình Luận (0)
Comment