Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1135 - Chương 1135. Cải Tiến Bẫy Rập

Chương 1135. Cải tiến bẫy rập Chương 1135. Cải tiến bẫy rập

Trong lúc hoảng hồn, hắn cảm thấy mày váng mắt hoa, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một chấm đen càng lúc càng lớn, tới khi nhìn rõ trở lại, hắn khiếp đảm trợn tròn hai mắt. Bởi vì thứ bay tới đây không còn là mũi tên có thể dùng khiên chắn để chống đỡ, mà là cọc gỗ cỡ đại.

Cọc gỗ này to hơn cả cột đình, bay thẳng về phía bọn họ.

Tả Giang dùng hết sức bình sinh để đứng dậy, vừa chắn mũi tên vừa cố gắng chạy về phía sau. Nhưng khi hắn tránh nè, bốn phía bỗng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Hắn tập trung nhìn cho kỹ, thì ra không chỉ có một chiếc cọc gỗ cỡ đại, mà được ném tới đây cùng với mưa tên hỗn loạn, lao thẳng về phía đám binh sĩ đang giơ khiên chắn mũi tên, đáng ra kiên chắn này kiên cố vô cùng, không gì không chắn được, nhưng chịu một đòn của cọc gỗ, binh lính bỗng bị đẩy bay như giun dế.

Khi đám người này xuất đầu lộ diện, mưa tên lập tức bắn cho bọn họ thành con nhím, có người còn chưa chết vì bị tên bắn đã bỏ mạng vì bị cọc gỗ giáng xuống đè bẹp.

Nói tóm lại, tình cảnh lúc này lại trở nên hỗn loạn vô cùng, đội hình bị quấy rầy, lại tiếp tục chạy như ong vỡ tổ.

Ai ngờ đất đai bằng phẳng lúc ban đầu lại biến thành cát lún, hơn nữa lần này cáct lún không chỉ hạn chế ở sau lưng bọn họ, mà mở rộng ra khắp nơi, mưa tên hố chông chỗ nào cũng mềm nhũn.

Tả Giang vất vả lắm mới trốn lên được một cành cây, trơ mắt nhìn mấy vạn binh mã kia bị cát lún nhấn chìm. Cảnh tượng thê lương này chẳng khác nào địa ngục.

Trông thấy cảnh này, Tả Giang có cảm giác sau lưng mình đã đẫm mồ hôi.

Hơn ba vạn người, bây giờ chỉ còn một mình hắn ôm lấy cành cây mà run bần bật.

Dường như hố chông và mưa tên không còn cảm thấy dấu hiệu của người sống nữa nên đã vơi dần, chỉ còn cát lún trên mặt đất vẫn không ngừng lưu động.

Tả Giang tìm được đường sống trong chỗ chết, toàn thân run lẩy bẩy, hắn đờ đẫn trên thân cây một hồi lâu, lâu tới nỗi tay chân lại bắt đầu tê rần, cẩn thận lần theo nhánh cây, bỏ trốn ra bên ngoài.

Lúc này, Bạch Quân Quân đang gật gà gật gù trong lớp nữ đức của Văn Nhân Phinh Đình lẳng lặng mở mắt, nàng khinh khỉnh bĩu môi, thế mà cũng có con giun lọt lưới.

Nhưng bỏ qua đi vậy, đuổi theo hạng tôm tép như vậy thật đúng là phí sức, chẳng bằng để hắn quay về dọa cho đám binh lính kia một vố.

Bạch Quân Quân đang nghĩ ngợi, đột nhiên trước mặt lại tối sầm.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, là Văn Nhân Phinh Đình,

Vẻ mặt nàng ta lạnh như băng hai mắt híp lại lườm nàng: “Sao vậy hả? Có ý kiến gì với việc dạy học của ta sao

“Hả…” Bạch Quân Quân toát mồ hôi lạnh.

Lúc này, Lâm nương tử bị phạt đứng vô cùng sung sướng khi người khác gặp họa, vội vàng mấp máy môi ra hiệu: “Mau lên đây với ta.”

“…”

Bạch Quân Quân lại đưa mắt sang nhìn xung quanh, thấy con ngoan trò giỏi Vu Noãn cũng đang nhìn chằm chằm mình, áo bông nhỏ Táp Táp thì thầm mách: “Trưởng tỷ, phu tử đang hỏi phụ đức là gì.”

“À thì…” Bạch Quân Quân day trán: “Phụ… Phụ phụ đắc chính, chính nhi bát kinh, kinh củu bất suy, suy đích yếu... tử.”

“…”

Văn Nhân Phinh Đình thiếu chút nữa đã tức tới nối tắc thở tại trận.

Bạch Quân Quân thức thời đứng dậy: “Ta biết rồi, ta đi chịu phạt đứng ngay.”

Dứt lời, nàng nhắm mắt đi tới bên cạnh Lâm nương tử, đứng cùng một chỗ với nàng ấy.

Lâm nương tử còn không quên nói đùa: “Đã nhắc ngươi ôn bài rồi mà người không tin ta.”

“Vậy tại sao ngươi cũng đứng ở đây?” Bạch Quân Quân hỏi vặn lại.

“Ta…” Lâm nương tử dõng dạc: “Ta quá ưu tú, phu tử muốn mài giũa nhuệ khí cho ta.”

Xí.

Bạch Quân Quân cạn lời, nàng bĩu môi, đừng tưởng khi nãy nàng gật gà gật gù chẳng biết thứ gì, người này rõ ràng đứng đây tuyên bố tiêu chuẩn nữ đức của thế kỷ hai mươi mốt, sau đó bị phu tử giáo huấn, nên mới phải lên đây chịu phạt đứng.

Còn nàng cùng lắm cũng chỉ là không cầm sách lên mà đọc, chứ không phải nói lời đại nghịch bất đạo.

Bình Luận (0)
Comment