Bạch Quân Quân ai oán than một tiếng, không ngờ khi mình bảo vệ quê hương trong thầm lặng mà vẫn còn phải học nữ đức cùng với đám người này.
Bọn họ đã ở đây rồi mà vẫn còn phải theo học cái thứ vô bổ này ư?
Chương trình học cũng có khác gì học làm mẫu nghi thiên hạ đâu.
“Ta cảm thấy tiêu chuẩn đánh giá phụ nữ ở thế kỷ hai mươi mốt mới đáng để học theo, hay là ta mưu phản, mở một lớp nữ đức thế kỷ hai mươi mốt ngay cách vách, lớp của ngươi nhất định sẽ đông hơn nhiều.”
Bạch Quân Quân khoanh tay trước ngực bàn luận với Lâm nương tử.
Lâm nương tử cũng hết cách: “Lớp học ta cần dạy đã nhiều lắm rồi đó, hơn nữa ngươi nhìn xem, chỉ có hai chúng ta không thích học mà thôi, người khác nghe giảng hào hứng chưa kìa.”
Lâm nương tử chỉ mọi người trong phòng học.
Trong phòng học, ngoại trừ Bạch Táp Táp và Vu Noãn, còn có rất nhiều đàn bà con gái của tộc Thôn Hỏa, những người này đều là phần tử chăm chỉ hiếu học của lớp nữ đức.
Hơn nữa Văn Nhân Phinh Đình mở lớp nữ đức không chỉ có mỗi lý thuyết, mà còn có cả thực hành.
Ví dụ như cầm, kỳ, thi, họa, trà nghệ, thêu hoa, phẩm hương gì gì đó.
Nói tóm lại, thiên hạ đệ nhất tài nữ Văn Nhân Phinh Đình đã phát huy hai trăm phần trăm công lực ở lớp nữ đức này, đám học trò cũng cực kỳ thích học lớp do nàng ta mở.
Vì để duy trì sự nghiệp của thê tử, Vũ Văn Loan Phi đang vô cùng cố gắng làm đàn.
Mấy ngày trước, hắn vừa nhờ đám hồ ly và A Đao đưa mình đi chặt cây, vác về không ít gỗ tốt đáng dùng để làm đàn, ngày hôm qua nghe nói hắn còn tới chuồng ngựa, thiếu chút nữa đã vặt trụi lông của hai con chiến mã đưa bọn họ trở về.
Nghe nói đêm nay Vũ Văn Loan Phi đã chuẩn bị gần xong cổ cầm hoàn chỉnh nhất, đến lúc đó lớp dạy chơi đàn cổ của Văn Nhân Phinh Đình cũng sẽ được khánh thành.
Nhưng trước mắt, mọi người chỉ có thể học về lý luận, tri thức, nhưng không hiểu sao mọi người lại rất thích mấy thứ quy củ, khuôn sáo của gianh gia vọng tộc thế này, chắc đây là sở thích mà người thời này sinh ra đã có rồi nhỉ.
Hai người đến từ thế giới khác như bọn họ không thể nào hiểu nổi chuyện này.
Lúc này Lý Văn Li vừa hay đi qua phòng học nữ đức, nhìn thấy đại tiểu thư lại tiếp tục bị phạt đứng, nhịn không được mà bật cười.
Trong phòng học, Bạch Quân Quân trông thấy hồ ly đứng ngoài cười cợt mình, không nhịn được mà bĩu môi.
Một cặp vợ chồng mà hai số phận, sao Vũ Văn Loan Phi không túm lấy hồ ly mà mở lớp dạy nam đức đi nhỉ, nếu vậy thật, với cái nết chẳng ra gì của hồ ly, nhất định hắn cũng sẽ bị phạt đứng liên tục.
Bây giờ hồ ly chẳng cần lên lớp dạy học nữa, ngày nào cũng đưa đội bảy người vào rừng đánh thú hoang, thi thoảng lại tới trường dạy một buổi kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, hoặc là lớp võ thuật, cuộc đời thanh thản nhàn nhã vô cùng.
Đâu có như nàng, còn bị bắt tới học lớp nữ đức của Văn Nhân Phinh Đình.
Bạch Quân Quân đang vô cùng oán hận không biết trút đi đâu, Lý Văn Li đột nhiên gõ cửa phòng học, nói với Văn Nhân Phinh Đình: “Phu tử, ta có chuyện quan trọng, muốn mượn Quân Quân một lát.”
Văn Nhân Phinh Đình sửng sốt, gật đầu đồng ý.
Bạch Quân Quân như được đại xá, đôi mắt nhìn hồ ly sáng lấp lánh như sao.
Không hổ là hồ ly nhà nàng mà, không uổng công bao ngày nay nuông chiều hắn.
Bạch Quân Quân tung ta tung tăng chuẩn bị rời khỏi lớp nữ đức, Lâm nương tử lại nhanh nhẹn túm lấy tay nàng.
“Có phải đồng đội hay không hả?”
“…” Bạch Quân Quân ngầm hiểu, nhìn về phía Văn Nhân Phinh Đình mà nói: “À thì… Phu tử ơi, chúng ta cũng cần Lâm nương tử hỗ trợ mới làm được.”
Văn Nhân Phinh Đình bất đắc dĩ vẫy tay: “Đi đi.”
Lâm nương tử và Bạch Quân Quân lập tức khom lưng cảm tạ, bỗng nhận ra mình khi nãy quá thô lỗ, không phù hợp với lễ nghi mà Văn Nhân Phinh Đình đã dạy, vội vàng hành lễ rồi mới lui đi.
Ra khỏi lớp nữ đức, hai người như được tự do, cười hi hi ha ha mà ngửa cổ lên trời hứng nắng.
Bạch Quân Quân ôm chặt lấy tay của hồ ly: “May mà chàng đến đúng lúc, biểu hiện không tồi, thưởng đùi gà cho chàng đó.”
Lý Văn Li mỉm cười bất đắc dĩ: “Vậy thì xin đa tạ đại tiểu thư.”
Lâm nương tử chỉ biết lắc đầu ngao ngán: “Ta bảo này, các ngươi có thể tới chỗ nào vắng vẻ rồi hãy tình chàng ý thiếp không.”