Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1139 - Chương 1139. Viện Quân

Chương 1139. Viện quân Chương 1139. Viện quân

Mọi chuyện lại rơi vào cục diện bế tắc.

Đối mặt với tất cả những điều chưa biết, mọi người cũng chỉ có thể trầm mặc, dù sao lúc này bất kỳ quyết sách nào cũng đều liên quan đến sự tồn vong của bốn vạn người.

Không ai có thể chịu nổi trách nhiệm cả.

“Hạ trại tại chỗ tĩnh dưỡng, đợi ta gửi thư cho phụ vương bảo phụ vương phái thuật sĩ đến đây rồi hẵng nói.”

Thật lâu sau, cuối cùng Vũ Văn Phong cũng đưa ra quyết định.

Mà mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ rất lo lắng Vũ Văn Phong sẽ tức giận mà chống chọi với rừng cây không rõ nông sâu này.

Cứ như vậy, sau hai ngày đá phải cửa sắt*, cuối cùng đội quân vốn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của Vũ Văn Phong cũng trở nên yên tĩnh lại.

Bọn họ này xây dựng cơ sở tạm thời ở chỗ này, chờ đợi tin tức của viện quân.

Nhưng mà bốn vạn quân sĩ đóng quân ở chỗ này vẫn cần tiếp ứng lương thực như cũ, mắt thấy lương thảo càng ngày càng ít, bọn họ chỉ có thể đến những huyện xung quanh đòi lương thảo.

Trong đó huyện thành cách Tam Xá Khẩu gần nhất là huyện An của đất Đông đương nhiên trở thành mục tiêu của bọn họ.

Huyện thái gia của huyện An vốn là một kẻ vô dụng, thấy quân đội của Vũ Văn Phong đến đòi lương thực thì không nói gì cả mà nhanh chóng thu lương thực của dân chúng, trong lúc nhất thời dân chúng của huyện An bị quấy rầy đến mức người ngã ngựa đổ.

Thậm chí có rất nhiều người còn phải bán nhi tử, bán nữ nhi… bởi vì không giao lương thực ra được.

Quân sĩ cũng không quan tâm, bọn họ không lấy được lương thực thì trở về cũng chết, mình chết không bằng người khác chết, thái độ vô cùng cương quyết.

Đúng lúc quân đội của Vũ Văn Phong đưa lương thảo về thì Vũ Văn Tuyển cũng dẫn theo viện quân đến đây.

Có điều viện quân của hắn chỉ là mười thuật sĩ.

Nhưng mười thuật sĩ này đúng là những người mà Vũ Văn Phong đang cần.

Vì thế lúc này Vũ Văn Phong cũng không so đo với Vũ Văn Tuyển, chỉ vui mừng vỗ vỗ bả vai của Vũ Văn Tuyển: “Tuyển đệ, lần này ta nợ đệ một ân huệ.”

Vũ Văn Tuyển mỉm cười: “Có thể giúp đỡ huynh trưởng là vinh hạnh của ta, có điều nghe nói nơi này rất khó giải quyết, nếu huynh trưởng có chỗ nào cần dùng đến ta thì cứ việc bảo.”

“À, tạm thời còn ổn, Tuyển đệ, bây giờ thân phận của đệ không giống ngày xưa nữa, không thể tiếp tục tùy tiện tham gia mấy chuyện xông pha chiến đấu kiểu này đâu, đệ chỉ cần ở bên cạnh xem là được rồi. Đúng rồi, vết thương của đệ sao rồi?” Vũ Văn Phong cố tình lảng tránh, tỏ rõ không muốn để Vũ Văn Tuyển nhúng tay vào.

Cũng khó trách Vũ Văn Phong từ chối, dù sao tình huống lúc này là hắn thỉnh cầu Hoàng đô chi viện, chi viện do Vũ Văn Tuyển tự mình mang đến thì cũng thôi đi, nếu còn để Vũ Văn Tuyển tham dự vào thì cho dù hắn có bỏ ra bao nhiêu sức lực đi nữa thì cuối cùng sẽ trở thành công lao của ai?

Hắn vào sinh ra tử cũng không phải là vì may giá y cho người khác đâu.

Vũ Văn Tuyển lại không hề cố chấp, nhìn thấy Vũ Văn Phong từ chối một cách sảng khoái như vậy thì thuận thế nói: “Vết thương gần như đã lành rồi, có điều tinh thần vẫn hơi kém.”

“Nếu còn chưa tĩnh dưỡng tốt thì tội gì phải đến nơi này một chuyến chứ? Nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, qua hai ngày nữa ta sẽ sắp xếp người hộ tống đệ trở về.”

“Vậy đa tạ huynh trưởng.” Vũ Văn Tuyển nhận lấy tình cảm của hắn, rất hiểu chuyện mà giao thuật sĩ cho hắn, để cho bọn họ tự mình phiền não.

Vũ Văn Tuyển trở về phòng trọ, cũng không triệu kiến thị vệ trưởng của mình mà giống như thật sự chỉ phụ trách đưa người đến, hoàn thành xong nhiệm vụ liền nghỉ ngơi.

Sau khi xác định được Vũ Văn Tuyển không phải đến đây làm thay việc của mình, lúc này Vũ Văn Phong mới bắt đầu mở một cuộc họp liên quan đến bí mật quân sự mới.

Tả Giang thay mặt Vũ Văn Phong kể lại chuyện rừng cây tấn công mấy ngày hôm trước, những thuật sĩ này nghe xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Điện hạ, xin nghe một lời của lão phu.” Một đại thúc có râu dê thở dài, từ từ nói: “Dựa theo những gì mà Tả tướng quân vừa nói thì có thể xác định đây là đại trận thượng cổ, không thể nghi ngờ. Nhưng mà gần như trên đời này không có ai bố trí được đại trận cỡ này.”

Bình Luận (0)
Comment