Vũ Văn Tuyển không nghĩ tới Vũ Văn Phong lại đột nhiên đòi người với hắn, hơn nữa còn là bảo người của hắn vào bên trong tìm kiếm đám Tả Giang.
Đối mặt với yêu cầu như vậy, Vũ Văn Tuyển im lặng.
"Lâm Đồng Nghĩa mặc dù phụng mệnh của ta ở đây trợ thủ đóng giữ, nhưng hắn chưa bao giờ đi vào, cho dù hiện tại đi vào có lẽ cũng không tìm thấy đường về."
"Huynh trưởng cũng không có cách nào, suy cho cùng Lâm Đồng Nghĩa đã ở đây một thời gian, hơn nữa năng lực của hắn tuyệt đối còn mạnh hơn so với bốn vạn binh lính còn lại này, hắn đi thì thích hợp hơn."
Vũ Văn Phong nói hết lời chính là vì để Vũ Văn Tuyển đưa người cho hắn, nhưng mà ngoại trừ đòi người lại chưa từng nhắc tới nửa câu có liên quan đến tin tức về lần hành động này, thậm chí công lao thuộc về ai.
Vũ Văn Tuyển cong môi cười nhạt một tiếng: "Huynh trưởng, không giấu gì huynh chuyện liên quan đến ngũ liên hoàn trận ta đều biết rồi."
Vũ Văn Phong vốn dĩ không muốn để cho Vũ Văn Tuyển nhúng tay vào, cho nên lần này đại hội quân cơ căn bản không để cho Vũ Văn Tuyển tham gia, vốn cho là hắn sẽ thức thời không nhúng tay vào, ai ngờ vẫn hỏi ra.
Nhưng lúc này Vũ Văn Phong cũng biết giấu diếm vô dụng, nói thẳng: "Như đệ đã thấy việc này kỳ lạ nguy hiểm, ta vốn không muốn đệ bị cuốn vào, nhưng việc đã đến nước này không có gì hay mà giấu diếm nữa, không sai mười vị đại sư đúng là đã nói đây có thể là ngũ liên hoàn trận thượng cổ để lại, bây giờ bọn họ vì để phá trận mà đi, nhưng lại chậm chạp chưa về ta hoàn toàn bất đắc dĩ mới nghĩ đến để Lâm thị vệ đi vào xem xét, dù sao hắn ở đây lâu rồi, coi như là người quen với tình hình nơi này nhất."
Vũ Văn Tuyển khẽ gật đầu: "Huynh trưởng nên nói cho ta biết sớm."
Vũ Văn Phong lúng túng nở nụ cười không lên tiếng, hắn cho là mười vị đại sư có thể làm được nên mới giữ kín không nói ra, ai ngờ mười lão đầu tử này cũng đã đi là không thể trở về.
"Huynh trưởng nếu nói sớm cho ta biết, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay."
"Có ... Có ý gì?" Vũ Văn Phong sững sờ.
"Không dối gạt huynh trưởng ta có duyên gặp gỡ từng nhận được một phần thiên thư có liên quan đến cách phá giải ngũ liên hoàn trận."
"Hả ... A?" Hai mắt Vũ Văn Phong rung động.
Không có ai rõ hơn hắn trận pháp này khủng bố cỡ nào, đây chính là trận pháp khủng bố trong một đêm đã tiêu diệt toàn bộ sáu vạn tướng sĩ của hắn, ngay cả Thập Đại thuật sĩ bây giờ cũng không rõ tung tích, Vũ Văn Tuyển lại nói hắn có biện pháp giải quyết.
Có biện pháp giải quyết lại che giấu đến bây giờ mới nói, sắc mặt Vũ Văn Phong nhất thời tái nhợt: "Vì sao bây giờ đệ mới nói."
Vũ Văn Tuyển vẻ mặt vô tội: "Huynh trưởng, ta cũng là mới vừa nghe binh lính thảo luận mới biết được chuyện này, ta còn đang muốn hỏi huynh trưởng vì sao toàn quân trên dưới đều biết, duy chỉ có ta huynh không nói cho biết, không phải là sợ ta đoạt công lao của huynh đấy chứ? A, không đúng, huynh trưởng vừa rồi đã giải thích, là bởi vì phía trước quá nguy hiểm, huynh trưởng lo lắng ta sẽ bị cuốn vào nguy hiểm mới giữ kín không nói ra."
Vũ Văn Tuyển nói một lúc khiến cho sắc mặt Vũ Văn Phong lúc xanh lúc trắng.
Vũ Văn Tuyển dường như không cảm nhận được huynh trưởng đang quẫn bách, vẫn như cũ nói: "Có lẽ đây chính là thiên ý, nếu như huynh trưởng sớm nói với ta, nói không chừng lúc này đã phá được trận rồi. Nhưng không sao, bây giờ cũng chưa muộn."
Nói xong hắn móc từ trong tay áo ra một bức tranh cuốn.
Vũ Văn Phong nhìn thấy bức tranh cuốn này sao còn nhớ được Vũ Văn Tuyển châm chọc khiêu khích hắn, hắn ưỡn ngực nghiêm mặt cười nói: "Hành động ngày hôm nay của Tuyển đệ chắc chắn đã giúp huynh trưởng một đại ân, ngày sau huynh trưởng nhất định sẽ báo đáp đệ."
Nói xong mở Thiên Thư, nhưng bên trên ghi phương pháp phá trận chỉ có bảy chữ.
"Quỷ tướng có thể phá tất cả trận... Có ý gì?"
Vũ Văn Phong vẻ mặt mờ mịt.
“Ý trên mặt chữ, huynh trưởng không hiểu à?" Vũ Văn Tuyển nhướng mày.